Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 394

Chương 394
Đừng Thử Những Mánh Khóe Nhỏ Này


Bất quá nể mặt đối phương mời mình ăn một trận đâm thân đắt tiền như vậy, sắc mặt Satoshi Saijo đối với Trần Nặc cũng hòa hoãn hơn một chút.

Sau bữa trưa, còn chủ động đi pha một tách trà cho Trần Nặc.

"Cho nên, ngươi định sau này sống như thế nào đây?"

"Cố gắng hoàn thành việc học trung học, sau đó cố gắng thi vào một trường đại học tốt." Satoshi Saijo có chút tò mò nhìn Trần Nặc: "Chuyện đơn giản này có gì để hỏi.”

Dừng lại một chút, cô gái chậm rãi nói: "Tình cảnh gia đình ta trông như thế này, mẹ không thể trông cậy vào, ta cũng không muốn lăn lộn cùng bà ta, sau khi vào đại học, ta muốn ở lại trường, nhưng chi phí sinh hoạt ở lại rất đắt tiền." Vì vậy, ta vẫn đang cố gắng để tiết kiệm tiền.”

Trần Nặc suy nghĩ: "Thành tích học tập ngươi tốt chứ?"

"Ách, còn có thể, nhưng khoảng cách thi vào đại học Tokyo vẫn phải cố gắng hơn nữa mới được." Satoshi Saijo hơi đáng yêu cau mày, suy nghĩ một chút, nói: "Ta dự định bắt đầu năm học tới, chọn một hạng mục thể thao trong trường, sau đó cố gắng tập luyện, phấn đấu tham gia cuộc thi quốc gia. Miễn là ngươi có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi quốc gia.

Như vậy ngay cả khi tương lai thi không đủ điểm, cũng vẫn có thể trúng tuyển vào một ít đại học đặc biệt.”

"Cho nên chuẩn bị luyện cái gì?"

"Ừm, không nghĩ tới, lựa chọn đầu tiên là thể dục dụng cụ, nhưng tuổi của ta hơi lớn, những huấn luyện thể dục dụng cụ, thường đều bắt đầu luyện tập sau mười tuổi. Ta đã 16 tuổi, có chút chậm.

Có lẽ có thể cân nhắc về vũ đạo xã … Nhưng vũ đạo không phải thuộc về hạng mục thể thao, rất khó để kiếm được đại học đặc biệt trúng tuyển.

Có lẽ liền là bơi lội… Nhưng vóc dáng của ta quá bé, nghe nói học bơi lội sẽ ăn nhiều thiệt thòi.”

Satoshi Saijo có chút lo lắng.

"Ta có khả năng học tập các môn thể thao rất nhanh. Chỉ cần suy nghĩ về nó và chọn một hạng mục phù hợp.”

Được rồi, điều này thực sự cũng không sai.

Sauk hi Satoshi Saijo thức tỉnh dị năng, là hệ thể thuật, cho nên đại bộ phận thể thao cô học, đều có thể ứng đối.

Rối rắm trong chốc lát, cô gái rất nhanh liền đứng dậy, chạy đến phòng bếp, đem trái cây lúc trước Trần Nặc gọi người đưa tới chỉnh sửa lại một chút rồi bưng ra.

Một đĩa dưa hấu cắt, và một đĩa việt quất đã rửa sạch.

"Vậy sau khi thi đại học thì sao?"

Trần Nặc vừa hỏi, vừa cầm lấy một miếng dưa hấu nhét vào miệng, thịt dưa ngọt ngào mà mềm mại, khiến Trần Nặc thoải mái thở ra.

Cô gái xoắn một quả việt quất vào miệng, trên mặt nhanh chóng lộ ra loại cảm thán hạnh phúc đặc trưng của cô gái Nhật Bản: "Cái này cũng quá ngon…"

Sau khi ăn một vài quả việt quất, Satoshi Saijo mới nói: "Sau khi vào đại học, tất nhiên là hoàn thành việc học ah, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc có thu nhập ổn định, sau đó … Cố gắng trở thành một tên đạo tặc tiền lương a!

Trong trường hợp đó, ta có thể không phải làm việc chăm chỉ như vậy nữa.

Công việc, kiếm tiền lương, sau đó nghỉ ngơi, liền có thể ở nhà lười biếng.

Không cần phải làm nhiều công việc, ngươi có thể nằm trên ghế sô pha ăn vặt, xem TV ah.”

"Không muốn đi du lịch bên ngoài sao?"

"Du lịch có gì thú vị, bất quá là từ nơi mình sống chán, chạy tới xem nơi người khác sống chán." Satoshi Saijo quyết đoán lắc đầu: "Có thời gian rãnh rỗi đó, tốt hơn là nằm ở nhà xem TV ah!”

“……”

Được rồi, đây là một gã có tiềm năng trạch nữ.

"Cho nên, nỗ lực hiện tại của ngươi là vì tương lai có cơ hội lười biếng, đúng không?"

Satoshi Saijo tò mò nhìn Trần Nặc, nhíu mày nói: "Chẳng phải mọi người đều như vậy sao? Có gì lạ về điều đó.”

Được rồi, giống như cũng có đạo lý.

Một ngày này, cứ như vậy không có kinh hãi vô hiểm bình thản trôi qua.

Satoshi Saijo ngược lại cảm thấy loại ngày này có chút không thích ứng được.

Trong những năm gần đây, mỗi ngày cô đều căng thẳng bản thân, ban ngày đi học, sau giờ học đi làm thêm vào ban đêm, cuối tuần cũng đều dùng để làm việc.

Giống như ngày hôm nay, không làm gì cả, không làm gì cả, chỉ ở nhà.

Xem TV, chơi trò chơi, lúc đói thì có các bữa ăn ngon được gửi đến cửa để thưởng thức.

Loại ngày nhàn nhã đến gần như hạnh phúc này, đã nhiều năm không hưởng thụ qua.

À… Ngoại trừ trong nhà có thêm một tên chướng mắt!

Bữa tối cũng được Trần Nặc gọi người đưa tới.

Trình độ nấu nướng của Satoshi Saijo rất bình thường, hơn nữa cũng chỉ làm ra được mấy thứ như vậy, thanh đạm mà đơn giản.

Bữa tối là tempura với nấm cục trắng và sushi.

Trần Nặc không quen uống rượu sake, cho nên bảo người đưa mấy chai nước trái cây tới đây.

Nhìn vào một đống thức ăn sang trọng trước mặt, Satoshi Saijo không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tiền?"

"Ừm?"

"Ngươi trông không lớn tuổi hơn ta. Ngươi có người thân là tài phiệt à?

Ngươi chạy tới quản chuyện của ta, cũng không có việc làm gì đàng hoàng, trong nhà không có ai quản ngươi sao?”

Trần Nặc cầm đũa gõ lên đầu cô gái một cái: "Không nên hỏi đừng hỏi nhiều. Lai lịch của ta sẽ không nói với ngươi.”

“…… Tại sao ngươi lại quan tâm đến ta? Ngươi còn nghe được nhiều tình huống của ta như vậy…" Satoshi Saijo nhíu mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn Trần Nặc: "Ngươi không phải là bởi vì mê luyến ta, mà phái người điều tra ta, còn lén theo dõi rình mò ta đi?!”

“Đúng vậy, chính là như thế!”

Trần Nặc cười lạnh: "Thu hồi ngụy trang của ngươi đi, cố ý nói những lời kích thích ta, muốn khuấy động cảm xúc của ta, làm cho ta phẫn nộ, sau đó không cẩn thận nói ra điều gì đó?

Cô gái, ta đã nói rồi, ta biết ngươi rất rõ, đừng thử những mánh khóe nhỏ này trước mặt ta nữa.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất