Chương 393
Đáng Ghét Vẫn Là Đáng Ghét
Năm 2001, thị trường trò chơi vẫn là thời đại của máy chủ gia đình, vẫn chưa bị trò chơi máy tính và trò chơi di động sau này gây sức ép hầu như không có không gian tồn tại.
Trong thời đại này, hai gã khổng lồ Nintendo và Sony cũng đang tung hoành trên thị trường trò chơi.
Ở nhà chờ không quá một tiếng đồng hồ, cửa nhà Satoshi Saijo đã bị gõ cửa, một người đàn ông xa lạ cung kính đưa tới một con PS hoàn toàn mới, còn có một đống đĩa trò chơi.
Trần Nặc lập tức tiếp nhận, sau đó nhanh chóng bật TV, bắt đầu cài đặt máy chơi game, sau khi điều chỉnh tốt, liền cầm tay cầm lên bắt đầu chơi "Samurai Shodown".
Satoshi Saijo nâng cằm ở bên cạnh nhìn một lát, sắc mặt dần dần lộ ra một tia vi diệu.
Trần Nặc quay đầu nhìn cô gái ngực phẳng: "Thế nào?
"Không có gì." Satoshi Saijo lắc đầu.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, ném một tay cầm khác cho Satoshi Saijo: "Ta không thích lúc chơi bên cạnh có người nhìn chằm chằm, cùng nhau chơi đi.”
“……Ngươi chắc chứ?" Sắc mặt thiếu nữ có chút cổ quái.
"Đương nhiên a." Trần Nặc gật đầu.
Vài phút sau…
Trên màn hình TV, Nakoruru dùng một chiêu đánh bá trực tiếp đem Haohmaru đánh cho tụt máu…
Trần Nặc buông tay cầm xuống, quay đầu vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm Satoshi Saijo.
Sắc mặt thiếu nữ rất bình tĩnh, quay đầu nhìn Trần Nặc một cái: "Còn chơi sao?"
“Lại lần nữa!!!."
Ryoma vẻ mặt có chút bệnh tật ra một đại chiêu cắt lật Haohmaru…
Trần Nặc nhìn thoáng qua màn hình, nuốt nước bọt.
"Còn chơi không?"
Cô gái cười tủm tỉm nhìn Trần Nặc.
"Đổi, đổi trò khác!"
Mai Shimaru mở quạt gấp ra, dưới chân là Bát Thần đang nằm…
Sắc mặt Trần Diêm La có chút trắng bệt.
Satoshi Saijo nhịn cười, nhìn Trần Nặc: "Còn đổi trò chơi sao?”
“……”
Một buổi sáng, Trần Nặc và Satoshi Saijo đối chiến mấy chục lần.
Chiến tích sao, đại khái tính là…
Được rồi, căn bản không cần tính toán.
Hắn cũng chỉ thắng một trận.
Mà trận thắng duy nhất kia, vẫn là do cô gái bỗng nhiên hắt hơi, tay chân luống cuống cầm khăn giấy lau nước mũi, bị Trần Nặc không nói võ đức đánh lén một phen sau đó mạnh mẽ cướp đoạt một trận thắng lợi.
Nhưng trận tiếp theo, Satoshi Saijo liên tục đánh một phen mãnh công, liền hoàn thành đầy máu KO.
Có một thành ngữ trong tiếng Trung Quốc được gọi là gì?
Tự rước lấy nhục!
Tâm lý của Trần Nặc đã sụp đổ!
Nếu như không phải ngại mặt mũi và hàm dưỡng, Trần Diêm La liền muốn lật bàn.
"Ngươi, ngươi sao lại chơi game giỏi như thế?!"
Trần Nặc cắn răng nhìn Satoshi Saijo.
Kiếp trước chưa từng chơi trò chơi với người phụ nữ này, lúc quen biết cô, cô cũng không chạm vào máy chơi game nữa.
Satoshi Saijo nhìn ra Trần Nặc thẹn quá hóa giận, nhịn cười: "Trước đây ta làm việc trong một phòng trò chơi a, làm việc hai tháng, lúc làm việc, luôn có một số chàng trai mời ta uống soda và chơi trò chơi, ta cũng vì thế liền học được chút bản lĩnh."
“Làm việc trong phòng trò chơi?"
"Đúng vậy, bởi vì rất nhiều chàng trai đều thích chạy tới xem ta, cho nên việc làm ăn trong phòng trò chơi đặc biệt tốt."
"Công việc đó, sao sau này không làm nữa?"
"Bởi vì rất phiền a." Satoshi Saijo có chút phiền não: "Luôn có nam sinh tìm ta tỏ tình, còn có người ba ngày hai lần gửi thư tình cho ta.”
Trần Nặc có chút nhiều chuyện: "Ân, ngươi có người mình thích chứ?"
"Làm sao có thể!" Satoshi Saijo nghiêm túc lắc đầu, "Những đứa con trai trầm mê trong trò chơi kia, đều không có công việc làm đàng hoàng, học tập cũng đều như bùn đất, tương lai không có tiền đồ tốt. Ta là một người quyết tâm thi đại học Tokyo, làm sao ta có thể lãng phí thời gian và tuổi trẻ của mình vào loại người đó.
Những gì ta thích là người đàn ông có trách nhiệm.
Những người không có công việc chính thức, ta cũng sẽ không để vào mắt.”
Trần Nặc gật đầu.
Đáng thương cho những chàng trai đã đóng góp tiền túi cho phòng trò chơi để xem Satoshi Saijo.
Đại khái bởi vì nguyên nhân gia đình, từ nhỏ đến lớn, Satoshi Saijo ghét nhất chính là loại người giống như mẹ cô Nishikawa Suzu, không có công việc chính thức, không có chí tiến thủ, ham ăn lười làm.
Cô thích cường giả, có năng lực cường đại, có trách nhiệm, có chí tiến thủ.
A?
Giống như có chỗ nào đó không đúng!
Kia… Kiếp trước, em gái này luôn nhào vô lão tử làm gì?
Ta còn chưa đủ hết ăn rồi lại nằm sao?
"Hừ, ta thấy đều là lấy cớ, ngươi đại khái là ghét bỏ những nam hài tử này cũng không đủ đẹp trai đi."
Trần Nặc ác độc đâm Satoshi Saijo một câu.
Cô gái trẻ không đổi sắc mặt: "Cho nên, ngươi thích chơi game như thế, không ai nói với ngươi, ngươi chơi game thực sự rất tệ sao?”
“…… Đó là do ngươi quá lợi hại."
"Không, kỹ thuật chơi game của ta kỳ thật cũng bình thường, là do ngươi quá cùi bắp."
Được rồi, Trần Diêm La tức giận.
Bữa trưa không cần chuẩn bị, Trần Nặc bảo người do Doumoto Hideo phái đến canh gác gần đó đưa tới bữa trưa sang trọng: Đâm thân
Nhiều người không biết, ngay cả ở quốc gia như Nhật Bản, chân chính đâm thân tốt, cũng là người bình thường hiếm khi ăn … Bởi vì nó đắt tiền.
Đặc biệt là một số nguyên liệu đắt tiền.
Nhìn đâm thân được đưa tới, nhím biển tươi, còn có ngao tôm, cùng những lát cá sống…
Cho dù là Satoshi Saijo cũng nhịn không được nuốt nước miếng một chút.
Cô ấy đã không ăn đâm thân trong một thời gian dài.
Hơn nữa…
Đại khái bởi vì buổi sáng cùng nhau chơi trò chơi, nhất là trong trò chơi hung hăng chà đạp Trần Nặc một phen.
Giờ phút này Satoshi Saijo lại nhìn tên này, tựa hồ liền thiếu đi vài phần cảm giác khoảng cách và cảm giác không chân thật trước đó.
Giống như Trần Nặc thua trò chơi, bộ dáng thẹn quá thành giận, khiến người này thoạt nhìn hơi thân cận một chút.
Chủ yếu là phá vỡ cái loại bộ dáng vẫn cao cao tại thượng kia, đáng ghét lại lạnh lùng. Nhìn qua có chút máu thịt một chút.
Đương nhiên…
Đáng ghét vẫn là đáng ghét!