Chương 411
Một Yêu Cầu Nhỏ
Hai người cứ như vậy mà ngồi tám về những chuyện vây quanh hoàng thất Nhật Bản, câu được câu không hàn huyên cả một buổi trưa.
Kỳ thật thời gian dần trôi qua đến giữa trưa, nhưng Satoshi Saijo lại tựa như không biết cố ý hay vô tình, thủy chung không đề cập đến thời gian.
Ngay cả bữa trưa dường như cũng quên không đề cập đến.
Cứ như vậy thống khoái tán gẫu, mắt thấy thời gian đã qua mười hai giờ trưa, lát nữa sẽ qua một giờ.
Theo lý thuyế, giờ ăn trưa đã bị bỏ lỡ.
Trần Nặc tựa hồ cũng không phát hiện, thái độ rất hòa ái, thậm chí rất kiên nhẫn cùng tiểu cô nương tán gẫu nhiều chyện.
Không còn loại cười đùa bất chính khi hai người ở chung với nhau lúc hai ngày trước.
Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ có mấy lần như vậy, còn rất chủ động nói mấy câu nói đùa để trêu chọc cô gái vui vẻ.
Cuối cùng, đồng hồ treo trên tường, thời gian chỉ vào lúc 1:30 chiều.
Trần Nặc chậm rãi đóng máy tính xách tay trước mặt.
Hành động này, làm cho Satoshi Saijo vốn còn đang trong trạng thái thao thao bất tuyệt nói chuyện, bỗng nhiên đã bị cắt đứt.
Cô gái theo bản năng nhìn thoáng qua Trần Nặc, ngậm miệng lại, dùng sức mím chặt môi.
Trên thực tế, trong phòng khách, có một đống đồ đạc rất chói mắt.
Góc phòng khách, hai ngày trước khi Trần Nặc đi mua sắm, hầu như mua lại một đống mô hình đồ chơi.
Buổi sáng lúc Satoshi Saijo xuống lầu liền phát hiện, đã thu dọn xong, toàn bộ cất vào trong hai cái vali lớn, tùy thời đều có thể mang đi.
Nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô gái, Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.
"Cái kia, đói bụng. Ta lại làm cho ngươi một bữa cơm đi.”
“……”
"Mặc dù cũng là một người rất thích lười biếng, nhưng trình độ nấu ăn của ta khá ổn. Trước khi chia tay, ta sẽ làm cho ngươi một cái gì đó mà ta có thể làm.”
"…" Satoshi Saijo vẫn không nói gì, chỉ là phảng phất cắn môi, vẻ mặt quật cường xoay đầu đi nơi khác.
…
Giờ cơm trưa đã qua mất, Trần Nặc vẫn dành chút tâm tư.
Trong tủ lạnh lấy ra một hộp sủi cảo thủ công mà ngày trước đó đã mua, bỏ vào chảo chiên, làm thành sủi cảo chiên.
Sau đó cắt thêm hai cây xúc xích Đức, cắt thành miếng và chiên với dầu.
Ngoài ra còn có một số thịt gia súc hàng đầu đã được gửi đến trước đây.
Trần Nặc rất xa xỉ trực tiếp lựa chọn canh thịt bò!
Loại bò cao cấp này, dùng để ăn sống đều là có thể.
Lấy ra để nấu canh, thật sự là có chút cảm giác phung phí của trời.
Bất quá, Trần Nặc sẽ không để ý những chuyện này.
Nấu một nồi súp thịt bò đậm đà, còn rắc một ít hành lá, sau đó, dùng nồi canh thịt bò này làm cơm, nấu vài miếng mì.
Từ đầu đến cuối, Satoshi Saijo ngồi trên mặt đất bên ngoài phòng bếp, nhìn Trần Nặc đang bận rộn.
Cô gái thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó, lại thừa dịp Trần Nặc không chú ý, lại lén nhìn hắn.
Khi bữa trưa đã sẵn sàng, đã gần hai giờ rưỡi.
Hai người yên lặng ăn chén cơm này, thời gian đã qua ba giờ chiều.
Yên lặng ăn đến sợi mỳ cuối cùng, lại bưng bát lên, từng ngụm từng ngụm từng ngụm uống hết một ngụm canh cuối cùng.
Satoshi Saijo buông bát xuống, trong ánh mắt lộ ra một loại nhu nhược cùng bất lực khó có được, cùng với mờ mịt.
"Ngươi… Có phải sắp đi hay không? ”
"Ừm, còn có chút thời gian." Trần Nặc do dự một chút: "Nếu ngươi muốn, thật ra ta ở lại ăn tối cũng được."
Bỗng nhiên sắc mặt Satoshi Saijo có chút cổ quái: "Cho nên… Nói cách khác, vẫn còn một chút thời gian, phải không?”
"Ừm, coi như là vậy."
"Vậy… Ngươi sẽ đi cùng ta đến một nơi, được chứ? ”
Trần Nặc sửng sốt một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái, bên trong có một tia khẩn cầu không che giấu được.
“…… Được thôi.” Trần Nặc gật đầu.
…
Ra khỏi cửa, theo yêu cầu của Satoshi Saijo, từ chối chiếc xe phục vụ đang chờ ở bên ngoài.
Trần Nặc ngồi lên chiếc xe đạp mà Satoshi Saijo đẩy ra, để Satoshi Saijo ngồi sau xe.
Vào lúc 3 giờ chiều, trên một con đường hẻo lánh ở thành phố tokyo, một chiếc xe đạp chậm rãi đi.
Dựa theo Satoshi Saijo chỉ đường, một đường, cứ như vậy chậm rãi đi tới một nhà võ quán có mặt tiền không lớn, nhìn như có chút cũ kỹ.
Trần Nặc dừng xe lại, nhìn biển hiệu trước mặt.
Giang Xuyên Đạo Trường.
Đây là nơi Satoshi Saijo ngày thường làm việc a.
"Ngươi dẫn ta tới nơi này, là muốn…" Trần Nặc nhíu mày nói.
Satoshi Saijo xinh đẹp đứng ở ven đường, nhìn Trần Nặc, giống như đang mỉm cười.
"Ta muốn ngươi đi lên phá quán."
"Ha?"
“Quán trưởng nơi này là một tên háo sắc rất đáng ghét, ta muốn ngươi một một hồi đi lên, giúp ta đi đánh hắn thành đầu heo!"
Đối mặt với yêu cầu của thiếu nữ, Trần Nặc sửng sốt một chút, lập tức bật cười nói: "Vì sao để ta làm điều này?"
Dừng một chút, Trần Nặc híp mắt nhìn Satoshi Saijo: "Lấy thân thủ của ngươi, cho dù ngươi trói một tay một cước, cũng có thể dễ dàng đem quán trưởng nơi này trực tiếp đánh vào phòng hồi sức tích cực đi.
Sao ngươi không tự mình làm điều đó?”
Biểu tình trên mặt Satoshi Saijo, liền trở nên có vài phần phức tạp, dùng sức mím môi, lắc đầu, giọng điệu cũng rất quật cường: "Không, chuyện này, ta hy vọng là ngươi làm.”
Nói tiếp, thiếu nữ thậm chí không tự chủ được dùng vài phần bản năng làm nũng —— không quá rõ ràng, nhưng lại có vài phần hương vị.
“Xin ngươi đó, liền nhờ ngươi đi, ta chỉ có một yêu cầu như vậy, xin ngươi!”
Trần Nặc thở dài.
Thôi, không phải chuyện lớn gì, được thôi.