Chương 78
Aderson
Vào tiết thể dục buổi chiều, Tôn Khả Khả đang cùng một đám nữ sinh tại trên bãi tập đánh bóng chuyền, đang chạy đi nhặt bóng, liền bị mấy nam sinh mặc đồng phục cản đường.
Mấy tên nam sinh khối mười hai sắp tốt nghiệp, chen chúc trong đó có một tên nhìn qua rất cao. Ngăn cản ở phía trước Tôn Khả Khả.
Người con trai đứng ở giữa, ánh mắt nhìn Tôn Khả Khả có chút không kiêng nể gì.
"Tôn Khả Khả, tìm ngươi nói chút chuyện, chúng ta đến bên cạnh nói chuyện một chút đi."
Tôn Khả Khả lạnh lùng nói: "Không đi."
Nói rồi, nghiêng đầu đi, nam sinh kia trực tiếp đưa tay cản lại.
Mấy tên đồng bọn sau lưng còn ồn ào cười to.
Tôn Khả Khả ngẩng đầu: "Ngươi làm gì vậy?"
"Liền nói mấy câu, không có gì a? Không cho nhau mặt mũi như vậy?"
"Ta cùng ngươi không có gì để nói, ta không quen ngươi."
Tôn Khả Khả cúi đầu muốn lách qua, lại bị nam sinh ngăn cản.
Dáng vẻ tên nam sinh có chút lưu manh — kỳ thật cũng chưa chắc là lưu manh, chỉ là tại thời đại này, nam sinh ở độ tuổi này, đại khái là đã xem quá nhiều phim hắc bang Hongkong não tàn, luôn cho rằng bày ra tư thế này sẽ rất đẹp trai.
Kỳ thật rất ngu ngốc.
"Đừng chảnh như vậy nha. Cha ngươi đều không có ở trường học." Nụ cười trên mặt nam sinh cực kỳ phách lối: "Ngươi cùng ta làm quen một chút, ta ở trong trường học bảo kê cho ngươi! Thế nào? Ta gọi Trương Lâm Sinh, ngươi có thể hỏi thăm một chút về ta."
"Ngươi làm gì!!" Tôn Khả Khả nóng nảy.
"Không làm gì, chỉ là cảm thấy ngươi đáng yêu, muốn nhận ngươi làm em gái, ngươi gọi ta một tiếng ca, về sau ta sẽ bảo kê cho ngươi."
Trương Lâm Sinh vẫn đang nói những câu tự cho là rất ngầu nhưng kỳ thật lại cực kỳ não tàn, những câu thoại tán gái của thời đại này.
Giáo viên thể dục của trung học được chia ra nam giới và nữ giới.
Ngay từ đầu Trần Nặc không nhìn thấy tình huống nơi này, chờ khi hắn nhìn thấy, đã nghe thấy Tôn Khả Khả hét lên một tiếng: "Các ngươi làm gì!!"
Trần Nặc đang xếp hàng chạy bộ vòng quanh thao trường, lập tức thoát ly đội ngũ chạy tới, La Thanh bên cạnh cũng không do dự chút nào, chạy đi theo.
Không đợi Trần Nặc đến trước mặt, giáo viên thể dục của nữ sinh đã phát hiện. Một nữ giao viên thể dục mặc quần áo thể thao trực tiếp thổi cái còi, nhanh chân chạy qua, trừng mắt hướng về mấy tên nam sinh kia quát: "Mấy người các ngươi! Làm gì! Lớp nào đây!"
Mấy tên nam sinh cười ầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy khỏi đó, còn một bên vừa chạy vừa tiếp tục ồn ào cười to.
Trong đó tên Trương Lâm Sinh kia vừa chạy vừa quay đầu nhìn Trần Nặc đi tới bên cạnh Tôn Khả Khả an ủi.
Nhịn không được liền thấp giọng mắng một câu: "Ngưu bức cái gì a! Nhìn lão tử chuẩn bị cua nàng đi!"
Còn đang muốn nói mấy cau có vẻ ngưu bức, bỗng nhiên liền phát hiện ánh mắt của Trần Nặc đã bắn tới, tựa hồ còn đối với mình giống như cười mà không cười gật đầu.
"Thời điểm tan học chớ đi a, ta muốn chặn tên tiểu tử Trần Nặc kia." Trương Lâm Sinh cắn răng, trong lòng chua chua.
Những tên tiểu tử choai choai tuổi này, đều là quá thừa nội tiết tố nên thích gây chuyện, lại thêm cách nhìn nhận đúng sai có chút lệch lạc, hơn nữa trường trung học Số 8 vốn chỉ là trường bình thường, nghe được những lời này, đều ầm vang cười to hưởng ứng.
Thế là, sau khi tan học, Trương Lâm Sinh mang theo mấy tên nam sinh có quan hệ tốt với mình ra công trường, chuẩn bị cưỡi xe rời đi, sau đó tìm một con đường nhỏ để chặn Trần Nặc.
Nhưng tên thiếu niên ở độ tuổi này, luôn cảm thấy dùng phương thức này liền có thể bày ra vẻ ngưu bức bất phàm.
Kết quả…
"Mẹ kiếp! Xe đạp của ta đâu?!"
Trương Lâm Sinh ở cửa trường học tìm một vòng, phẫn nộ kêu lên.
Một đám người giúp đỡ tìm kiếm, kêu loạn, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện, Trần Nặc thì đã đút tay vào túi quần, huýt sáo, chậm rãi đi bộ ra cửa trường rồi về nhà.
Vị bạn học Trương Lâm Sinh này sau khi về nhà đêm khuya, đầu tiên là bởi vì làm mất đi xe nên bị cha mẹ mắng vài câu.
Sau đó rốt cuộc cũng suy nghĩ cho con mình, ngày thứ hai đành để cho hắn lấy xe đạp của cha mình để đến trường.
Buổi sáng ở cửa trường học lúc gặp được Trần Nặc, Trương Lâm Sinh trực tiếp đi tới khiêu khích.
"Tiểu tử! Hôm qua ngươi gặp may mắn, ta có việc bận không rãnh để tìm ngươi! Hôm nay tan học ngươi đừng nghĩ đi a!"
"Được thôi!" Trần Nặc vui sướng gật đầu.
Sau đó, bốn giờ rưỡi chiều, Trương Lâm Sinh ra khỏi sân trường.
Mấy phút đồng hồ sau.
"Mẹ kiếp? Xe ta đâu? Tại sao lại không có?!"
Dựa vào thống kê không đầy đủ, trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, ở cửa trường trung học Số 8 có tổng cộng bảy trường hợp người đi xe đạp bị mất xe.
Có bạn học Trương Lâm Sinh lớp 12 ban 1.
Bạn học Lưu lớp 12 ban 4.
Bạn học Ngô lớp 11 ban 1.
Bạn học Cam lớp 11 ban 5…
Vân vân.
Đặc điểm chung: Giới tính nam.
Và: Tất cả đều có hành vi thực chất quấy rối bạn học Tôn Khả Khả.
Ngày thứ năm sau khi Diêu Úy Sơn chết.
Sân bay quốc tế Kim Lăng.
Chuyến bay quốc tế đến lối ra, một người đàn ông trung niên da trắng mang kính râm mặc áo khoác, đẩy rương hành lý đi ra.
Một người lái xe đón tại lối ra, mang theo một nữ thông dịch viên nhanh chóng nghênh đón.
Lái xe nhận lấy rương hành lý, nữ thông dịch viên dẫn người đàn ông trung niên da trắng, hướng về phía bãi đỗ xe.
Sau khi bước lên một chiếc xe Passat màu đen, nữ thông dịch viên khách khí hỏi: "Ngài Anderson, chúng tôi sẽ đưa ngài về khách sạn trước…"
"Không, ta không cần nghỉ ngơi." Anderson tháo kính râm xuống: "Xin vui lòng đưa ta đến trước cục cảnh sát địa phương. Ta muốn mau chóng thấy được hồ sơ vụ án. Tổng bộ công ty cần phải có được thông tin chính thức càng sớm càng tốt."
Trong cục cảnh sát, Anderson đã gặp rắc rối với tài liệu của mình, cũng như một loạt các tài liệu văn kiện được trụ sở tại Mỹ ủy quyền, đã nhận được những tư liệu về cái chết của Diêu Úy Sơn có thể được tiết lộ.
Anderson mang lên một chiếc kính, trực tiếp lật đến một tờ kết luận giám định của pháp y, tinh tế nhìn một lần.
Sau đó, hắn lại lật về một tờ kết án suy luận của cảnh sát kia.
Sau khi xem xong, Anderson nhìn qua như là một tên người làm thuê cao cấp phổ thông, rất lễ phép bắt tay cảm ơn với những cảnh sát phụ trách vụ án.
Nữ thông dịch viên bên cạnh đem lời khách sáo của Anderson phiên dịch hoàn tất, sau đó lại truyền đạt một ít lời nói của phía cảnh sát chính phủ.
Ra khỏi cục cảnh sát, thông dịch viên hỏi: "Ngài Anderson. Hiện tại chúng ta về khách sạn sao? Buổi thiết yến của phía đại diện Trung Quốc đêm nay mới ngài ở đây…"
"Không, ta muốn đến công ty để xem xét.Ngoài việc phải đưa ra kết luận chính thức về cái chết của Diêu Úy Sơn, bên phía trụ sở còn muốn xử lý nhanh gọn về hạng mục đầu tư của Diêu Úy Sơn ở đây, cho nên vui lòng đưa ta đến công ty . Còn về tiệc chiêu đãi buổi tối, xin hãy giúp ta từ chối."
Ngữ khí của Anderson cực kỳ ôn hòa.
Đến công ty, trong văn phòng mà lúc còn sống Diêu Úy Sơn đã sử dụng, Anderson đã nhận được thông tin công việc và các vấn đề của Diêu Úy Sơn trong những tháng đầu từ trợ lý công ty.
Anderson nhìn rất cẩn thận, trực tiếp xem xét tư liệu tới tám giờ tối mới rời khỏi.
Trước khi đi, hắn còn cực kỳ khách khí và lịch sự khen ngợi sự tỉ mỉ và chu đáo của nhân viên công ty trong việc sắp xếp thông tin.
Nói tóm lại, người trong công ty đầu tư, đối với vị chuyên viên từ tổng bộ phái tới này, cho dù đối với việc hắn cự tuyệt mở tiệc chiêu đãi, chũng chỉ có chút cảm thấy đối phương không hiểu nhiều về văn hóa lễ nghi trong nước, trừ cái đó ra, lại cảm thấy người này rất dễ tiếp xúc.