Chương 98
Manh Vật
Đêm khuya.
Khương Anh Tử ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt hốt hoảng, trạng thái tinh thần đã uể oải cực kỳ.
Bên trong gian phòng còn có người phụ nữ mặc áo da kia, chỉ là giờ phút này đang nhíu mày nhìn Anderson.
Anderson thì thần sắc lạnh lùng.
"Chuyện này càng ngày càng phức tạp." Anderson cười lạnh nói: "Nguyên bản là hai vụ án độc lập đặc biệt, thế nhưng hiện tại là có điểm liên quan với nhau…"
"Dựa theo lời Khương Anh Tử nói , thiếu niên kia…"
Người phụ nữ mặc áo da kia trầm giọng nói.
Ánh mắt Anderson lạnh lùng.
Một thiếu niên, đơn thương độc mã, từ trong tay Hà Chính Tể, còn có một đám xã hội đen, cứu cả nhà họ ra…
Hà Chính Tể thì không nói.
Tư liệu của hai anh em nhà họ Kim kia, Anderson đã xem kỹ, nhất là người em trai họ Kim kia, từng là tinh anh trong quân đội đã giải nghệ. Những tên thụ hạ tay chân kia, ở trong một đám người thường đều có thể đánh có thể liều.
Một thiếu niên…
"Ta nhớ được ngươi vừa rời đi Trung Quốc, không phải sao?" Người phụ nữ mặc áo da nhíu lông mày, sau đó từ bên hông lấy ra môt cây chủy thủ, nhìn thoáng qua Khương Anh Tử: "Người phụ nữ này, phải xử lý sao?"
Anderson không nói chuyện.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng kích động, ẩn ẩn cảm thấy mình nhất định phát hiện một đầu manh mối vô cùng trọng yếu!
Nuggets Số 4 (Lý Đông Hách) bị người hại chết! Hung thủ đã bị diệt trừ! Nhân vật mấu chốt: Một thiếu niên thần bí mà thực lực lại rất không tệ!
Nuggets Số 11 (Diêu Úy Sơn) ngoài ý muốn tử vong. Nhìn như là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng trên thực tế bên trong quan hệ xã hội của Nuggets số 11, có một người từng khiến cho Anderson chú ý: Vợ chồng lão Tôn. Cũng là người mà vào đêm cuối cùng hôm đó Diêu Úy Sơn đã gặp qua.
Trường trung học mà tên Tôn Thắng Lợi kia nhậm chức…
Mà sau khi Lý Đông Hách chết, con gái của hắn hiện tại cũng đã chạy tới thành phố Kim Lăng của Trung Quốc, học tập tại trường trung học kia!
Lần này, đem manh mối bắt đầu xâu chuỗi lại, hai bên bỗng nhiên liền nhấc lên quan hệ quỷ dị.
"Đây nhất định không phải trùng hợp." Anderson lắc đầu: "Ta cảm thấy là địch ý! Là địch ý nhằm vào "Abyss"!"
Nói rồi, hắn cầm điện thoại vệ tinh lên, rất nhanh bấm một dãy số.
"… Sự việc đã tra ra manh mối trọng yếu, ta cần mau chóng trở về Trung Quốc! Ta cho rằng đây là hành động ác ý cố tình nhằm vào chúng ra! … Ân, ta cần một ít nhân thủ!"
Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, Anderson bỗng nhiên kích động lên: "… Đừng lại bảo thủ như thế! Chúng ta tại Đông Á đã mất đi hai tên Nuggets! Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là sự trùng hợp sao? Cái này sao có thể là trùng hợp!! Đây là một tín hiệu tuyên chiến! Đây là sự tuyên chiến nhằm vào Abyss! Ta cần nhân viên công việc bên ngoài phối hợp…
Được rồi! Ta sẽ đem người từ thành phố Cảnh Hồng điều đến.
Nếu như ta tìm được người đứng sau chuyện này ở Trung Quốc, ta cần được trao quyền hành động!"
Sau khi để điện thoại xuống, Anderson nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc áo da, lại nhìn vào Khương Anh Tử đã lầm vào hôn mê: "Ngươi xử lý một chút đi."
"Thật sự không giết sao?" Người phụ nữ mặc áo da lạnh lùng hỏi.
"Trước khi ta tìm được Nuggets mới, giữ cô ta lại, có lẽ còn có chút hữu dụng. Ngươi xử lý sạch sẽ một chút, đừng lưu lại điểm đáng ngờ."
Người phụ nữ mặc áo da thở dài, thu hồi chủy thủ, đi đến trước mặt Khương Anh Tử cúi người, hai tay nhấn lên hai bên huyệt thái dương của Khương Anh Tử.
Một bên khác, Anderson đã cầm điện thoại lên: "Chuẩn bị máy bay, đêm nay chung ta lập tức xuất phát!"
Thời điểm sáng sớm, Khương Anh Tử tỉnh lại, cảm thấy đầu đau muốn nứt, loại cảm giác mê man này giống như là say rượu, cố gắng mấy lần đều không thể đứng lên.
Thân mình ở phòng khách, trong nhà yên lặng trống rỗng.
Khương Anh Tử mờ mịt nhìn xung quanh một chút.
Sau đó ý thức từng chút từng chút trở về.
Tối hôm qua… Mình đến khuya mới từ công ty rời đi, sau đó tài xế đem mình đưa đến nhà…
Sau đó…
Ân, là, mình vào cửa, rót chén nước uống… Sau đó, liền…
Ngủ trên ghế sa lon rồi?
Thời điểm trong đầu nhớ tới đây, lại bắt đầu mơ hồ đau đầu.
Khương Anh Tử ngây ngẩn một lát.
"Chẳng lẽ là bị cảm?"
Giùng giằng, thất tha thất thểu đi tới chỗ hòm thuốc trong nhà mở ra.
Trần Nặc đang ôm Tiểu Diệp Tử dạo phố.
Thời tiết đã vào tháng ba, càng ngày càng có nhiều cô gái ăn mặc mát mẻ, không để ý đến khí lạnh của đầu mùa xuân vẫn chưa tán đi, chờ đợi không được liền đem những đường cong xinh đẹp triển lộ ra.
Trần Nặc mang theo Tiểu Diệp Tử tản bộ một vòng trên con đường dành riêng cho người đi bộ, mua cho em gái một chiếc áo bông lông xù nhìn tựa như một con gấu nhỏ, sau khi mặc lên, trên chiếc mũ gắn liền với áo còn có hai chiếc tai gấu nhỏ bằng lông mượt mà.
Lần này, nguyên bản Tiểu Diệp Tử có thể được gọi là manh vật, hiện tại lại càng ngây thơ mười phần.
Vốn dĩ sinh ra đã mắt ngọc mày ngài, giá trị nhan sắc cực kỳ đáng yêu, hiện tại phảng phất càng được thêm một cái buff cho lực sát thương.
Trần Nặc mang theo em gái một đường đi dạo, trên đường không ít cô gái trẻ tuổi trông thấy Trần Tiểu Diệp manh manh đáng yêu như thế, không ít người cũng nhịn không được phát ra kinh hô, thậm chí liền chạy đến muốn cùng Tiểu Diệp Tử thân cận một phen, còn có người lôi kéo Tiểu Diệp Tử muốn hôn hôn xoa bóp.
Không bao lâu, trong túi Tiểu Diệp Tử liền bị lấp đầy một ít đồ ăn vặt như bánh kẹo sô cô la.
Còn có cô gái ngồi xổm xuống lôi kéo Tiểu Diệp Tử, ý đồ nói chuyện trêu đùa cô gái nhỏ này.
"Tiểu cô nương, bên cạnh là ca ca ngươi sao?"
"… Ân."
"Tiểu cô nương, ngươi mấy tuổi a?"
Tiểu Diệp Tử ngây thơ giơ ngón tay lên đếm, thanh âm như kẹo sữa trả lời: "… Năm tuổi."
Em gái xung quanh lập tức cảm thấy trái tim rung rinh!
"Tiểu cô nương, mẹ của ngươi ở nơi đâu a?"
Tiểu Diệp Tử ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua anh trai đang đứng bên cạnh một đống cô gái, nhớ lại một chút lời mà anh trai đã dạy, một mặt ngây thơ vô tội trả lời: "Ca ca nói… ma ma đã đi rất xa, địa phương rất xa rất xa…"
"… A? ?" các em gái thở dài một trện, bản tính làm mẹ được kích phát, ánh mắt nhìn về phía manh vật này càng nhiều hơn mấy phần sâu thương tiếc thật sâu.
Thế là túi của Tiểu Diệp Tử rất nhanh bị đồ ăn vặt chất đầy!
Trần Nặc chen tới chen lui bên trong một đống các cô gái, bị các cô gái cọ cọ vào, mũi đầy mùi thơm, chỉ cảm thấy một trận làn gió thơm, phòng mắt nhìn lại xung quanh… Ân…
Lớn lớn, trắng trắng, dài, cong vểnh…
Lúc đầu chỉ tính toán ra đi ngoài dạo một lát liền trở về, kết quả tại khu vực đường dành riêng cho người đi bộ lại tản bộ nguyên cả buổi sáng.
Mà ngay cả cơm trưa đều có thể tiết kiệm đi! Cũng không biết là cô gái nào, đem một túi KFC có chân gà cùng Hamburger mới mua nhét vào trong ngực Trần Tiểu Diệp.
Rốt cục mang theo Trần Tiểu Diệp rời đi, hai người đi qua một con đường.
"Ca, chúng ta về nhà sao?"
"Không." Trần Nặc cười đem Tiểu Diệp Tử bế lên: "Buổi chiều chúng ta qua con phố khác được không?"
"Được thôi."