Chương 59: Hải Ngưu Mu Mu
"Xem ra bất kể thế nào luyện tập Thủy Tính, thủy chung so ra kém Ngư Nhân tộc thiên phú kinh người a." Nhớ tới tốc độ của Âu so dưới nước, Zoro âm thầm xấu hổ, bất quá, ở thế giới One Piece này, nếu có Chiaki mà không có Thủy Tính tốt như vậy, Ngư Nhân tộc cũng khó mà dựng thân bảo mệnh a.
"Chờ ta một chút." Thấy Nami và những người khác đã đi rất xa, Zoro vội vàng vẫy tay kêu to.
"Là Zoro, hắn quả nhiên bình yên vô sự, nhanh quay trở lại đường cũ." Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Nami kích động nói. Johnny và Joseph đương nhiên cũng sẽ không phản đối, hai người nhanh chóng đổi hướng thuyền, tiếp ứng Zoro.
Khi Zoro được ba người kéo lên boong thuyền, "phù" một tiếng, nằm vật ra boong thuyền, thở hổn hển nói: "Mệt chết ta."
"Ngươi làm ta sợ muốn chết." Nami chợt lao vào lòng Zoro, đôi bàn tay trắng như phấn mưa rơi lộp bộp đập vào người Zoro.
"Ngươi đè chết ta mất." Zoro vô lực kháng nghị nói.
"Liền áp ngươi đấy, đè chết ngươi cái đồ đầu heo." Nami cười đắc ý nói.
"Uy uy, ở đây còn có chúng ta nữa đấy, chú ý hình tượng một chút đi." Johnny vẻ mặt hâm mộ trêu ghẹo nói.
"Đúng vậy, muốn thân mật thì cũng phải tìm một chỗ không người chứ." Joseph bất mãn phụ họa theo.
"Các ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa xem." Nami thở phì phò từ trên người Zoro đứng lên, đi tới chỗ hai người, hướng về phía hai người chính là một trận gió bão mưa rào chà đạp, một lát sau, hai người mặt mũi bầm dập, trên đầu sưng lên những cục sưng to tướng, triệt để biến thành đầu heo.
"Còn dám nhiều lời nữa không?" Nami vung vẩy nắm đấm trong tay, sắc mặt bất thiện đe dọa nói.
"Cũng không dám nữa." Hai người ngoan ngoãn đứng thành một hàng, giống như hai học sinh tiểu học bị thầy giáo khiển trách, đâu còn dám phản kháng nửa câu, phải ngoan ngoãn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
"Coi như các ngươi thức thời." Nami thở phì phò nói một câu, xoay người lần nữa nhào vào lòng Zoro, trong miệng còn không quên dí dỏm nói: "Chúng ta tiếp tục thôi."
"Còn để cho người ta sống hay không vậy trời." Chứng kiến hai người tiếp tục triền miên, Johnny và Joseph nhìn nhau một cái, đồng thanh kêu bi thiết.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Nami, hai người nhất thời ngoan ngoãn câm miệng, ôn thuận như cừu non, cũng không dám hé răng thêm nữa.
"Sắp đến nhà rồi, Nami có nhớ nhà không?" Zoro không muốn kích thích Johnny và Joseph nữa, huống hồ mới vừa rồi còn phải hứng chịu quyền anh mãnh liệt của Âu so, cho dù có tâm cũng lực bất tòng tâm.
"Ừm, ta nhớ chị Nojiko, nhớ Genzo, nhớ bác sĩ Nako, nhớ những người dân Cocoyasi hiền lành đáng mến, Zoro, ngươi thật sự có thể đánh bại Ác Long sao?" Vừa nghĩ tới những người thân yêu này, khóe mắt Nami nhất thời ươn ướt.
"Tin tưởng ta, nhất định có thể, ngươi có biết người vừa rồi kịch chiến với ta dưới biển là ai không?" Vì an ủi Nami, Zoro nói.
"Là ai?"
"Kuroobi, người này ngươi nên biết chứ?" Zoro nhìn Nami, ý vị thâm trường nói.
"Zoro, ngươi, vì sao ngươi lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ ngươi biết thân phận của ta?" Nami bỗng nhiên cả kinh, cuống quít đứng dậy, trong lòng bỗng nhiên đau nhói, dường như sắp mất đi món bảo vật yêu quý nhất vậy.
"Bởi vì trên người hắn và trên vai ngươi, có khắc cùng một loại ấn ký, Nami, ta biết ngươi bị ép gia nhập vào bọn chúng, ngươi là vì người dân Cocoyasi, ta hiểu, cho nên ta không trách ngươi, trái lại, ta sẽ đánh đổ Ác Long, triệt để trả lại tự do cho ngươi." Zoro vẻ mặt thành khẩn khuyên lơn, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Zoro, Nami vô cùng cảm động, "Cám ơn ngươi Zoro. Trên đời này, ngoài chị của ta ra, ngươi là người hiểu ta nhất."
Nhìn hình xăm trên vai, trong mắt Nami lóe lên vẻ chán ghét.
"Ác Long, những tủi nhục Nami phải chịu đựng bao năm nay, đã đến lúc bọn chúng phải trả lại rồi."
Zoro nắm tay bỗng nhiên siết chặt, trong lòng trào dâng ngọn lửa giận ngút trời, làm hải tặc, phải đi mạo hiểm trên biển cả, tranh bá thiên hạ, chiến đấu như một người đàn ông thực thụ, trốn ở nơi yên tĩnh, xưng vương xưng bá, muốn xây dựng cái Đế Quốc Ác Long gì đó, quả thực vớ vẩn. Loại người như vậy trong mắt Zoro, không xứng làm hải tặc.
"Mu Mu" một tiếng bò rống truyền đến, nhất thời cắt đứt dòng suy nghĩ của Zoro, từ ngoài khơi bỗng nhiên trồi lên một đợt sóng lớn, một con hải ngưu khổng lồ như núi xuất hiện trước mặt Zoro, còn to lớn hơn cả những con quái vật biển đã gặp trước đó, đợt sóng lớn này khiến chiếc thuyền nhỏ của Zoro xóc nảy kịch liệt, theo sóng, lay động dữ dội, Nami vội vàng tự mình điều khiển, cuối cùng cũng ổn định được thuyền, không để nó chìm xuống biển.
Zoro chăm chú nhìn chằm chằm con hải ngưu to lớn như ngọn núi này, hoa văn xám trắng xen kẽ, trên cái đầu tròn trịa có hai chiếc sừng trâu to lớn như lưỡi câu, trên lỗ mũi đeo một chiếc vòng tròn đáng yêu, thoạt nhìn dáng vẻ mập mạp, tròn trùng trục, rất đáng yêu, nhưng đối phương vừa thấy mặt đã không hề thân thiện, nhắm thẳng thuyền của Zoro mà cắn tới, tựa hồ muốn nuốt chửng Zoro và đồng bọn, ngay cả thuyền cũng không tha.
"Đoán không sai, ngươi hẳn là Mu Mu của băng hải tặc Ác Long."
Zoro rút bảo kiếm ra, nhẹ nhàng nhảy lên, đợi đến khi ngang với đầu đối phương, xuất thủ ngay một chiêu Ưng Ba cường lực. Nhìn thấy ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng của Zoro, Mu Mu trong nháy mắt sững sờ, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, chưa kịp né tránh, đã bị kiếm khí của Zoro chém trúng. Một tiếng đau kêu, con hải ngưu to lớn, ngã xuống một bên. "Bành" một tiếng vang thật lớn, Mu Mu chìm xuống long cung, lần nữa tạo nên những đợt sóng lớn.
"Mu Mu, ta biết nó, trấn nhỏ của chúng ta chính là bị nó phá hủy." Nami vẫn còn sợ hãi nói.
"Vậy ta đã giúp ngươi hảo hảo giáo huấn nó, cho ngươi hả giận." Zoro đi tới bên cạnh Nami, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô.
"Ừm? Tên nhãi ranh không ra nữa à." Thấy Mu Mu chìm xuống long cung, không thấy thò đầu ra nữa, Zoro và đồng bọn có chút buồn bực, chẳng lẽ vừa bị Zoro đánh cho chạy rồi sao. Tinh thần yếu đuối vậy sao?
"Rống!" Theo tiếng kêu cáu kỉnh của Chou Chou, bỗng nhiên thuyền nhỏ lần nữa rung chuyển kịch liệt, dĩ nhiên thoát khỏi mặt nước, bay lên tại chỗ, Nami và đồng bọn đồng thanh kêu lên: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chúng ta bị nó đội lên đầu rồi." Theo Mu Mu điên cuồng lắc đầu, Zoro ngồi trên thuyền nhỏ, mang theo mọi người, vèo một cái, bay ra rất xa.
"Hải ngưu thúi, xem ta có đánh cho ngươi nhừ tử không."
Ngay khi thuyền nhỏ bay ra, Zoro bật người một cái, chém ngang một đường kiếm, thân thể vụng về của Mu Mu căn bản không thể tránh khỏi công kích của Zoro, trên người lại bị chém trúng, lần này một vết kiếm rõ ràng, khắc sâu trên cổ Mu Mu, thừa dịp đối phương thân thể nghiêng lệch, Zoro hai chân đạp lên cổ đối phương, lao thẳng đến hàm dưới, quyền đấm cước đá, hướng về phía yết hầu đối phương, chính là một trận nhừ tử.
Con hải ngưu to lớn, bị đánh kêu thảm thiết không ngừng, mặc dù không bị thương đến chỗ yếu, nhưng Zoro ra tay không hề lưu tình, không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. "Còn đánh nữa không?"
Theo tiếng quát chói tai của Zoro, Mu Mu nhất thời lắc đầu cầu xin, triệt để từ bỏ chống cự. Con hải ngưu to lớn, đối với một người nhỏ bé như ngón tay cái, làm bộ đáng thương cầu xin tha thứ, nếu người khác nhìn thấy, nhất định sẽ mù mắt.
"Đi, mang ta đi tìm đồng bọn của ta về." Zoro xoay người nhảy lên cái đầu tròn của Mu Mu, tự tay nắm lấy sừng của đối phương, hô to một tiếng: "Xuất phát!"