One Piece Tối Cường Phụ Thân

Chương 40: Miêu

Chương 40: Miêu
Logan rung động "Ong ong", cuối cùng một đầu mới ngã xuống, theo hướng Nam Hải mà lao xuống, rầm rầm hướng phía dưới trôi đi.
So với tốc độ lên cao, khi lao xuống, do ảnh hưởng của trọng lực, thế càng thêm nhanh kinh người.
Lọt vào tai đều là tiếng oanh minh do sông chảy xiết va chạm, Dương xanh bắt lấy cột buồm, tiếng cười vui sướng không ngừng vang lên.
"Ha ha ha ha, trách không được hắn si mê hàng hải, thật đúng là vui sướng a!"
Đời trước, hắn thích nhất đọc tiểu thuyết võ hiệp, trường kiếm uống rượu, hành tẩu giang hồ, thật không thoải mái chút nào. Có ân báo ân, có cừu báo cừu, đại nam nhi hành tẩu thế gian, là như thế.
Đời này, điều khiển tàu đi trên biển rộng bao la này, thật cho La Thần cảm giác như vậy.
Rượu, có! Kiếm, cũng có!
Cần gì phải không thoải mái?
Một đường hướng phía Nam Hải đâm vào, trên thuyền lưu lại tiếng cười sảng khoái của La Thần.
Nửa giờ sau, Logan rung lên ầm vang, phát sinh chấn động to lớn, đung đưa kịch liệt rồi bình ổn lại.
Nam Hải đến rồi!
Trong con ngươi lóe lên một đạo quang hoa rực rỡ, La Thần không quên, hắn đến Nam Hải lần này còn có một hạng nhiệm vụ trọng yếu.
"Gã đàn ông vô trách nhiệm này!"
Lắc đầu, trong mắt hắn lộ ra một vẻ thâm thúy.
Chuyến đi này, tất nhiên hết sức nguy hiểm, tương đương với xông thẳng vào hang sói. Thế nhưng, hắn lại không thể không đi.
Đại nam nhi hành tẩu thế gian, có một số việc không làm không được, cho dù phải đánh đổi mạng sống, cũng không tiếc.
"Ngươi không làm xong, vậy để ta tới giúp ngươi a!"
"Còn như những người khác, hà tất phải phiền?"
Trong mắt xuất hiện vẻ băng hàn, hắn có thể dễ dàng tha thứ mọi thứ, nhưng ở chuyện này, hắn nửa bước cũng không lùi.
Buồm bỗng nhiên phồng lên, Logan lắc lư một cái, hướng phía trung tâm Nam Hải chạy tới.
Cách nơi này khoảng hai mươi dặm, tiếng hô "Giết" rung trời, đám hải tặc dữ tợn đang vây quanh một chiếc thương thuyền vận chuyển hàng hóa, la hét om sòm.
Thỉnh thoảng, có mùi máu tươi nhàn nhạt bay ra, dẫn dụ những loài cá ăn thịt trong biển. Những loài cá này nhanh chóng bơi lại, phập phồng không ngừng quanh thuyền, trong ánh mắt tràn đầy tham lam, khóe miệng treo nước bọt thèm thuồng.
"Ta khinh, bảo ngươi sớm giao ra tài bảo, ngươi không giao!"
"Còn đòi giao dịch với lão tử, giao dịch em gái ngươi ấy!"
"Lão tử giết chết ngươi!"
Đầu đội mũ thuyền trưởng, một đại hán dáng vẻ cao lớn thô kệch, tay cầm trường kiếm, không ngừng chém vào thi thể dưới đất, chỉ một lúc, boong thuyền đã nhuộm đầy máu tươi.
"Thuyền trưởng, người này chết rồi!"
Một tên hải tặc nhỏ giọng nhắc nhở.
Trong mắt tên hải tặc này tràn đầy sợ hãi, khi nói chuyện, hai tay đều run rẩy.
Đồng thời, trong lòng hắn đang tức giận mắng.
"Mẹ kiếp, cái tên này đúng là thần kinh, biến thái! Người ta bị băm thành thịt nát rồi, còn chém, đồ biến thái!"
"Chết a!"
Người thuyền trưởng kia dường như mới phản ứng lại, sờ sờ cái ót trơn bóng phản quang, cười hắc hắc, nhấc Đại Khảm Đao lên lắc lư tiêu sái.
Vừa đi, thuyền trưởng vừa hô lớn.
"Các huynh đệ, giết cho ta! Tài bảo cướp hết, đàn bà, đàn ông, không tha, chém hết cho ta, ném xuống biển làm mồi cho cá!"
Giọng nói sang sảng không ra dáng, nhưng sự tàn bạo trong đó khiến người kinh sợ.
Chỉ một lúc, tiếng kêu thảm thiết trên thuyền ngừng hẳn, ngoài tiếng mắng chửi của hải tặc, không còn âm thanh nào khác.
"Thuyền trưởng, giết hết rồi!"
Một tên hải tặc dáng vẻ cơ trí, cười nịnh tiến đến.
"Ừ, đem tài bảo chuyển hết lên thuyền của ta, rồi chúng ta đi."
"Còn những thi thể này?"
Hải tặc liếc qua thi thể, cười hắc hắc nói.
"Các huynh đệ đều mệt mỏi."
"Mệt mỏi à? Vậy kệ, chúng ta đi thôi."
"Để đám hải quân kia đi xử lý hậu sự!"
Sờ sờ cái ót bóng loáng, hải tặc vung tay lên, sai thủ hạ đem tài bảo chuyển hết lên thuyền hải tặc, thuyền hải tặc rút lui, trên thuyền vận chuyển hàng hóa rơi vào tĩnh lặng hoàn toàn.
Bỗng nhiên, có một bóng hình nhảy ra.
"Meo meo!"
Một tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên, hóa ra là một con mèo.
Con mèo này thân hình không lớn, nhưng rất linh xảo, nó luồn lách giữa những thi thể trên thuyền, cẩn thận không để mình dính chút máu nào, đồng thời, trong đôi mắt linh động, lóe lên từng tia bi thương và sợ hãi.
Giống như, giống như một con người.
"Meo meo!"
Con mèo nhát gan nhìn chiếc thuyền hải tặc đi xa, ánh mắt lộ vẻ mê man.
Ngơ ngác đứng ở đầu thuyền, mèo nhìn biển rộng vô tận, lâm vào mờ mịt.
Nó không biết nên đi đâu, cũng không biết nên làm gì.
Đột nhiên, trong mắt nó xuất hiện một chiếc thuyền, đang đón gió lướt sóng hướng về nơi đây, trong giây lát, trong mắt nó lóe lên ánh sáng kích động.
"Meo meo!"
Nó dường như đang kêu to, đang kêu gọi chiếc thuyền kia đến đây, thế nhưng, tiếng của nó quá nhỏ, người trên thuyền không thể nghe thấy.
Dường như phát giác dù nó có kêu lớn thế nào, người trên thuyền cũng không nghe được, mèo lại rơi vào tuyệt vọng.
"Meo meo..."
Nó dường như đang than nhẹ, lại dường như đang khóc.
Dần dần, chiếc thuyền kia càng ngày càng gần. Nửa giờ sau, mèo thấy trên thuyền, một nam tử trẻ tuổi đang đứng.
Trong mắt nó hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như kinh ngạc, lại dường như nghi ngờ.
"Người đàn ông này, sao lại đi một mình?"
Nó không nhìn thấy, cũng không nghe thấy những âm thanh khác trên chiếc thuyền không nhỏ này.
Người đàn ông đứng trên boong thuyền, dù trên mặt mang theo nụ cười, toàn thân tràn đầy khí tức tươi sáng, nhưng nó lại cảm nhận được sự cô tịch trên người hắn.
Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi nhìn lại.
Khi thấy nó là một con mèo, vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó nở một nụ cười.
"Là một con mèo!"
Rồi người đàn ông nhảy lên, thân hình hắn không cường tráng, ngược lại, có vẻ hơi gầy. Nhưng chính cú nhảy đó, đã đưa hắn đến bên cạnh mèo.
Chỉ một cái liếc mắt, nam tử đã nhìn thấy thảm trạng trên thuyền.
"Chỉ còn một mình ngươi thôi sao?"
Hỏi nhỏ, nam tử tuy là nghi vấn, nhưng trong lòng đã khẳng định.
Sau khi xem xét toàn bộ con thuyền, trên tay nam tử xuất hiện một cây đuốc.
Mèo nhát gan lùi lại, trốn trong góc, len lén nhìn mọi hành động của nam tử.
Châm lửa vào đuốc, nam tử định ném đuốc lên thuyền, nhưng nghĩ đến con mèo, nam tử khựng lại, rồi lên tiếng với con mèo đang trốn trong góc.
"Những người này đều đã chết, ta cần thiêu bọn họ, như vậy, thi thể của họ sẽ không thối rữa, bốc mùi."
"Ngươi về sau, đi theo ta!"
Rồi ngọn đuốc bùng cháy.
Nam tử nói xong, xoay người bước về thuyền của mình.
Hành vi bá đạo không để lại một con đường sống nào, khiến mèo nghiến răng hận trong lòng.
"Ai muốn đi theo ngươi!"
"Một lời không hợp, liền đốt thuyền của ta, thật là..."
Suy nghĩ một chút, trông coi ngọn lửa càng lúc càng lớn, mèo đành nhảy lên, theo nam tử rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất