"Trần đại tiểu thư đến rồi, để xem lát nữa anh ta có kết cục thế nào."
"Không phải cặn bã vừa rồi rất hung hăng ư? Còn dám đánh gãy hai chân
Ngũ Khải, tôi xem Trần đại tiểu thư cũng nên đánh gãy hai chân anh ta, đòi lại
công bằng cho Ngũ Khải."
"Đúng vậy, vừa rồi nếu không phải nghĩ tới đây là sân khấu của Trần đại
tiểu thư, phải cho Trần đại tiểu thư chút thể diện, tôi đã đi tới đánh gãy chân
hắn."
Đôi mắt của mọi người trước đó vẫn còn sợ sệt đã quay ngoắt lại, ở trước
mặt Trần Sơ Nhiên, dáng vẻ của mỗi một người thoạt nhìn đều ngạo mạn
mạnh mẽ, hoàn toàn quên mất cảnh tượng mới vừa rồi bọn họ bị khí thế của
Lục Trần áp chế đến không dám thở mạnh.
Bây giờ ở trước mặt Trần Sơ Nhiên, mỗi một người bọn họ đều giống như
hóa thân của chính nghĩa, đều vì nể mặt Trần Sơ Nhiên nên mới không động
chạm vào Lục Trần, bằng không Lục Trần sớm đã bị bọn họ đánh chết rất
nhiều lần.
Nào ngờ, lúc này bọn họ đâu hiểu được tâm trạng của Trần Sơ Nhiên.
Trần Sơ Nhiên vất vả lắm mới mời Lục Trần tới đây, hơn nữa còn phải
nhắc tới chuyện Lục Đảo kia, Lục Trần mới chịu đồng ý.
Nhưng không ngờ cô chỉ đi ra ngoài giúp Lam Linh trang điểm một lúc,
những người này đã đắc tội Lục Trần.
Từ đầu đến cuối cô không them để ý đến Ngũ Khải cùng đám bạn cậu ta
đang nằm trêи đất.
Ở trong mắt cô, đám người Ngũ Khải sao có thể so sánh với Lục Trần
chứ?
"Trần đại tiểu thư, cô phải ra mặt giúp tôi, phế vật này toan tính trà trộn
vào đây kết giao bạn bè thì không nói, tôi chỉ bảo anh ta đưa thiệp mời của cô
ra, anh ta liền động thủ đánh người, còn làm gãy cả hai chân tôi!" Ngũ Khải vô
cùng đáng thương nhìn Trần Sơ Nhiên lên tiếng.
Trong lòng hắn ta tràn ngập thù hận, nếu như có thể, hắn ta muốn đích
thân đánh gãy hai chân hai tay Lục Trần.
Nhưng Trần Sơ Nhiên không hề để ý đến hắn ta, mà đi thẳng đến bên
cạnh Lục Trần, áy náy nói: "Lục Trần, thật sự rất xin lỗi, khi nãy tôi theo bạn
mình đi trang điểm, không ngờ mấy người này lại không có mắt, xúc phạm
anh, tôi…"
Bùm!
Não của mọi người đều nổ oành một tiếng.
Trần Sơ Nhiên lại xin lỗi cái tên này?
Trời đất ơi, lẽ nào anh ta thật sự không phải trà trộn vào?
Vẻ mặt vừa rồi vẫn còn hung hăng của những người cho rằng bản thân có
thể đánh chết Lục Trần, bây giờ vẻ mặt ấy đã hoàn toàn đóng băng, trong
lòng cũng kinh hoàng tột độ.
Đây chính là Trần đại tiểu thư đó, thế mà cô lại phải xin lỗi thằng nhóc này,
hơn nữa còn không hỏi phải trái, đúng sai đã trực tiếp xin lỗi thằng nhóc này.
Lẽ nào anh ta còn ghê gớm hơn bốn đại thiếu gia ư?
Thế giới này thật điên rồ.
Thằng nhóc này đánh gãy hai chân Ngũ Khải, nhưng Trần Sơ Nhiên
không chỉ không xử tội hắn mà còn phải nói xin lỗi hắn.
Khí thế trong lòng mọi người trong nháy mắt sụp đổ, trong đầu hoàn toàn
hối hận vì khi nãy đã xúc phạm Lục Trần.
Đến cả Trần Sơ Nhiên cũng phải xin lỗi cẩn thận, ở trước mặt Lục Trần,
bọn họ được coi là cái thá gì chứ?
Những người đã mạnh miệng nói muốn đánh Lục Trần trước đó, bây giờ
đều hối hận phát điên.
Bọn họ chỉ vì nhất thời miệng nhanh hơn não, không nghĩ tới lại bị vả vào
mặt nhanh như vậy.
Hai người Ngũ Khải lại càng giống như bị sét đánh. Vào lúc này, bọn họ
mới phát hiện hình như bản thân thật sự đã đắc tội một nhân vật lớn không
nên đắc tội.
Đặc biệt là Ngũ Khải, nghĩ đến chuyện hắn ta đâm vào xe của Lục Trần,
gương mặt hoàn toàn biến dạng, mặc dù hai chân hắn bị gãy, nhưng lúc này
lại dấy lên một nỗi tuyệt vọng.
"Sớm biết những người cô mời đều là loại người này, tôi đã không đến rồi.
Nói thật, lấy thân phận Đại tiểu thư nhà họ Trần của cô, xen lẫn một chỗ với
mấy thứ rác rưởi này, chỉ càng hạ thấp thân phận của cô." Lục Trần nói với
giọng điệu của một bậc trưởng bối.
Trần Quang Hưng kêu anh một tiếng cậu em Lục, mặc dù chỉ lớn hơn
Trần Sơ Nhiên vài tuổi, nhưng lúc này Lục Trần thật sự dùng thân phận
trưởng bối để nói chuyện với Trần Sơ Nhiên.
Nghe thấy Lục Trần gọi bọn họ là rác rưởi, trong lòng mọi người đều vô
cùng tức giận, nhưng không có ai dám đứng ra nói nửa câu khó chịu.
Đến cả Đại tiểu thư nhà họ Trần cũng dám giáo huấn, bọn họ làm sao
dám chĩa mũi vào chứ?
Trừ phi bọn họ cũng ôm suy nghĩ nhận lấy kết cục giống như hai người
Ngũ Khải.
"Lục tiên sinh, rất xin lỗi, là tôi sai." Trần Sơ Nhiên cúi đầu, trong lòng có
hơi khó chịu, Lục Trần nói chuyện với cô như vậy, thế này không phải xem cô
như bạn bè, mà là coi cô thành vãn bối, cô không muốn như vậy.
Lam Linh hiếu kỳ nhìn Lục Trần, đôi mắt to long lanh chớp chớp, lẽ nào
người này chính là nhân vật lớn mà Trần Sơ Nhiên muốn giới thiệu cho cô
biết ư?
"Quên đi, chuyện này cũng không liên quan gì đến cô." Lục Trần lắc đầu,
thấy Trần Sơ Nhiên liên tục xin lỗi, lửa giận trong lòng anh cũng nguôi ngoai
hơn phân nửa.
"Anh Lục, hai người bọn họ xử lý thế nào?" Trần Sơ Nhiên chỉ hai người
Ngũ Khải đang cuộn mình trêи thảm trải sàn, vẻ mặt tuyệt vọng hối hận.
"Hình như bọn họ đâm hỏng xe của tôi rồi, cô kêu bọn họ đền cho tôi một
chiếc xe là được." Lục Trần từ tốn nói.
Anh không phải loại người không nói lý lẽ, cũng không bỏ qua cho người
ta. Dù sao thì hai người kia, một người bị anh đánh gãy sống mũi, một người
bị anh đá gãy hai chân, anh cần hả giận cũng gần đủ rồi, không cần thiết phải
sống chết với loại nhân vật thấp bé này.
"Được." Trần Sơ Nhiên gật đầu, lập tức ra hiệu cho người đưa hai người
Ngũ Khải đến bệnh viện trước.
"Lục Trần, oai phong của anh lớn thật nhỉ?" Đợi sau khi hai người Ngũ
Khải được mang đi, Trương Đạo Nhân rốt cục mới đi đến trước mặt Lục Trần,
vẻ mặt rất tức giận.
Lục Trần thờ ơ nhìn Trương Đạo Nhân, rồi lại nhìn mấy người vệ sĩ cao to
bên cạnh hắn, cười nhạo nói: "Tôi làm sao so được với uy phong của Trương
đại thiếu gia chứ? Trương đại thiếu gia đi ra ngoài lúc nào chả có vệ sĩ chăm
sóc."
"Hừ, Lục Trần, tôi không muốn tán gẫu những chuyện này với anh, lần
trước anh lừa gạt tôi năm mươi triệu, ngày hôm nay anh phải cho tôi một câu
trả lời thỏa đáng." Trương Đạo Nhân mạnh mẽ nói.
Dù sao thì chuyện ở bãi tắm đã được Hứa cục trưởng xử lý ổn thỏa, hắn
ta cũng không sợ Lục Trần lại dùng chuyện đó uy hϊế͙p͙ hắn.
Mọi người nghe thấy ngay cả Trương Đạo Nhân cũng bị Lục Trần hãm hại
mấy chục triệu, tất cả lại trợn mắt lên.
Rốt cuộc cái tên này có thân phận gì vậy, đến cả Trương Đạo Nhân, một
trong bốn đại thiếu gia, cũng bị thiệt trong tay anh ta, tên này không phải là
yêu nghiệt chứ?
Trần Sơ Nhiên và Lam Linh đều hiếu kỳ nhìn Lục Trần, rồi lại hiếu kỳ nhìn
sang Trương Đạo Nhân, trong lòng càng tò mò hai người có mâu thuẫn gì.
"Anh muốn giao lại cái gì?" Lục Trần trào phúng nói.
"Đưa năm mươi triệu cho tôi." Trương Đạo Nhân nghiêm túc nói.
Vì năm mươi triệu kia, hắn ta đã bị cha mình quở trách một trận tơi bời,
hơn nữa còn vì thế mà hắn bị mấy người anh em cười giễu một trận.
Thậm chí bởi vì chuyện bãi tắm Ánh Trăng bị niêm phong, tương lai hắn ta
muốn thuận lợi kế thừa gia sản nhà họ Trương cũng có chút khó khăn.
"Có thể, anh bảo cha anh đến tìm tôi, nếu như ông ta thật sự dám yêu cầu
năm mươi triệu kia, tôi sẽ lập tức chuyển qua cho ông ta." Lục Trần giễu cợt
nói.
Trước kia anh vẫn chưa hiểu rõ đường đi bên trong bãi tắm Ánh Trăng.
Nhưng ngày đó Hứa Tả Quân đột nhiên gọi cho anh một cuộc điện thoại,
anh đã đoán được bảy tám phần.
Nếu như Trương Hưng Quyền không phải người ngu ngốc, thì bất cứ giá
nào cũng không nên đến trêu chọc anh trong khoảng thời gian này.
"Được, năm mươi triệu kia tôi có thể cho anh, nhưng anh nhất định phải
nhận lời khiêu chiến của tôi." Trương Đạo Nhân vung tay lên, trong mắt lóe ra
một tia giảo hoạt, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần ngẩn ra.
Trương Đạo Nhân biết bản lĩnh của anh, hắn ta dựa vào cái gì mà dám
đến khiêu khích anh chứ?