Đỗ Phi không nói gì nhiều, chỉ đưa mắt liếc nhìn Tống Hải. Tống Hải hiểu
ý, đi gọi nhân viên phục vụ mang tới một cái bát lớn, rồi rót đầy rượu trắng.
“Ông uống một hơi hết đi, uống trước rồi nói.” Đỗ Phi nhìn Lôi Ngôn Quân
nói.
Lôi Ngôn Quân liếc nhìn chiếc bát chứa đầy rượu trắng, ông hoảng hốt,
nếu uống hết nửa cân rượu trắng này chắc ông sẽ xảy ra chuyện mất.
Tửu lượng của ông vốn không tốt, lại phải uống hết trong một hơi, nếu bát
cẩn sẽ nôn ra máu.
Nhưng con gái ông đã đắc tội với ông chủ Đỗ, ông có thể không uống ư,
ông dám không uống sao?
Lôi Ngôn Quân chỉ do dự trong vài giây rồi bưng bát lên uống hết rượu.
Rượu trắng vào họng, Lôi Ngôn Quân cảm giác có một ngọn lửa đang
thiêu đốt từ cổ họng xuống dạ dày của ông, đốt cháy và khiến mạch máu ông
phun trào làm suýt tí nữa ông đã nôn ra.
Lôi Ngôn Quân choáng váng ôm dạ dày trong nửa phút mới thấy nhẹ
nhõm trở lại.
“Ông chủ Đỗ, con bé không hiểu chuyện, xin anh rộng lượng đừng so đo
với nó. Anh muốn bồi thường cái gì, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm anh hài
lòng.” Lôi Ngôn Quân đáp lại sau khi hơi thở đã trở lại bình thường.
Đỗ Phi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lôi Ngôn Quân, cười khẩy hỏi: “Lôi
Ngôn Quân, ý ông là tôi đang bắt bí ông hả?”
“Không, không, không, ông chủ Đỗ hiểu lầm ý của tôi rồi.” Lôi Ngôn Quân
vội vàng giải thích.
“Vậy sao? Thế thì ông hãy uống hết bát này đi.” Đỗ Phi tự mình mở chai
rượu trắng ra rồi rót ào ào vào trong bát lớn.
Sắc mặt của Lôi Ngôn Quân biến đổi, uống một bát là quá sức rồi, uống
thêm bát nữa ông chắc chắn sẽ nhập viện mất.
Lôi Phác Ngân thấy Đỗ Phi lại rót rượu cho bố cô, sắc mặt tái nhợt, trong
lòng cô hận Lục Trần đến cực điểm.
Cô ta tưởng rằng Lục Trần có thể giúp đỡ mình nhưng mà Lục Trần lại từ
chối giúp đỡ, mới khiến bố cô chịu tội như thế này.
“Được, tôi uống.” Lôi Ngôn Quân hít một hơi thật sâu và bưng bát lên
uống.
Chẳng qua là lần này ông ấy không kiềm được nữa, mới uống được một
nửa đã nén không nổi nôn ra, sau khi phun xong ông ta lại uống thêm nửa bát
còn lại.
Lôi Phác Ngân đau lòng bước lên dìu Lôi Ngôn Quân, Lôi Ngôn Quân tức
giận hất tay cô ta ra.
“Ông chủ Đỗ, tôi quả thật uống không nổi…” Lôi Ngôn Quân nhìn Đỗ Phi,
trong lòng ông ta rất tức giận nhưng ông ta chỉ có thể nén lại.
“Con gái của ông có rất nhiều mánh khóe, trông có vẻ thông minh, trên
thực tế lại điếc không sợ súng, dẫn con gái về giáo ɖu͙ƈ cho kĩ đi, sau này
đừng nên đắc tội với người khác, chưa chắc có thể gặp được người dễ nói
chuyện như tôi đâu.” Thấy Lôi Ngôn Quân đã uống kha khá rồi, Đỗ Phi tính bỏ
qua cho ông ta.
Lần này chủ yếu muốn cho Lôi Phác Ngân một bài học thôi, nếu như lần
sau cô ta còn không có mắt, anh sẽ không ngại mà đánh què cô ta luôn.
“Cảm ơn ông chủ Đỗ, tôi nhất định sẽ giáo ɖu͙ƈ con bé thật kĩ.” Lôi Ngôn
Quân nói xong thì dẫn Lôi Phác Ngân đi khỏi phòng, vừa mới ra khỏi phòng,
ông đã vội vàng chạy về phía toilet.
Tửu lượng của ông không tốt, uống hết hai chai rượu trắng ông còn có
thể đứng đây mà không ngã xuống đã là một phép lạ rồi.
Lôi Phác Ngân nhìn bố cô nhếch nhác, chẳng những không hối hận trong
lòng, ngược lại càng căm hận Lục Trần hơn.
Trong mắt của cô, người tạo ra kết cục như ngày hôm nay chính là Lục
Trần.
Nếu không phải Lục Trần xuất hiện thì sự việc sẽ không phát triển đến
mức này, cô sẽ không suy tính giờ trò cuối cùng đắc tội với người của Đỗ Phi.
“Lôi Phác Ngân đâu rồi, các người có nhìn thấy không?” Tại một phòng
khác, Trần Tiểu Băng thấy Lôi Phác Ngân lâu quá vẫn chưa trở về nên tò mò
hỏi.
“Cô ta đắc tội với người của Đỗ Phi, không chết cũng bị lột da.” La Vận
Hoài trả lời.
“Hở? Lúc nãy cậu ta gọi điện bảo cậu đi giúp cậu ta sao?” Trần Tiểu Băng
ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, tiếc là cô ta đụng chạm đám người Đỗ Phi để chơi tôi, tất nhiên tôi
không thể cứu cô ta, cũng không muốn cứu, tôi không thích những người phụ
nữ quá mưu mô.” La Vận Hoài lắc đầu đáp.
Trần Tiểu Băng gật đầu không nói gì thêm, Lôi Phác Ngân luôn tìm cơ hội
đi theo cô, thậm chí còn sẵn lòng phục vụ cô, cô ta đã sớm nhận ra Lôi Phác
Ngân là một người có ý đồ.
Chỉ là Lôi Phác Ngân có thể khiến cô tìm thấy cảm giác thành tựu, cảm
giác vui vẻ cho nên cô thích dẫn cô ta theo bên cạnh.
Hai ngày nay, trêи những phương tiện truyền thông lớn đều đang đưa tin
về việc Du Châu quyên góp cho tai nạn ở thành phố Tây Xuyên
Ngày hôm đó, Tạ Vĩ Hào gửi lời mời bốn đại gia tộc quyên góp, mọi người
không gặp người của kỹ thuật Di Kỳ nên tưởng rằng kĩ thuật Di Kỳ chưa
quyên góp.
Sau khi Trương Sinh Kiều hỏi con trai ông là Trương Hưng Quyền xác
nhận rằng không nhìn thấy người của kĩ thuật Di Kỳ, ông đã tìm lão thái gia
nhà họ Lưu và lão thái gia nhà họ Tả, ba người lên kế hoạch muốn dồn ép
ông chủ của kỹ thuật Di Kỳ
Bọn họ đã lên kế hoạch này từ trước, cơ mà vẫn chưa tìm được cơ hội
tốt. Hoạt động quyên góp tiền lần này đã tạo cơ hội cho bọn họ.
Kỹ thuật Di Kỳ tuyên bố đầu tư năm mươi tỷ để xây dựng viện khoa học
công nghệ. Một miếng bánh lớn như vậy nhưng không lấy ra chia sẻ cho bốn
đại gia tộc, sao bọn họ có thể nuốt được cơn tức này?
Ba ông già đó cũng khá tàn nhẫn, dựa vào sự giúp đỡ của mấy tờ báo lớn
để tạo đà, nhắm vào việc kỹ thuật Di Kỳ chưa quyên góp để gây tổn hại cho
kỹ thuật Di Kỳ.
Khi nhìn thấy tin tức trêи các tạp chí lớn, Vương Duy và những nhân viên
cao cấp của kỹ thuật Duy Kỳ đều rất tức giận.
Bởi vì bọn họ đã quyên hai trăm triệu, có người đang cố ý bịa đặt để gây
chuyện.
Lúc nhân viên trong công ty xem báo cáo tin tức, trêи mặt bọn họ trông có
vẻ không được tự nhiên, Vương Duy bèn gọi điện thoại nói chuyện với Lục
Trần.
Đề nghị của Vương Duy là để phía chính phủ công bố số tiền họ đã quyên
góp trước đó, nhưng Lục Trần cho biết hai ngày nữa sẽ có bữa tiệc cảm ơn
và sẽ thông báo vào dịp đó, để Vương Duy không cần lo lắng về việc này
nữa.
“Bốn đại gia tộc người ta đã quyên tiền cho trận động đất lần này, kỹ thuật
Di Kỳ các người chẳng phải đã tuyên bố muốn vượt qua bốn đại gia tộc sao?
Tại sao không quyên một đồng nào cả?”
Khi nhân viên của kỹ thuật Di Kỳ gặp gỡ mấy người bạn cũ, đều bị những
người bạn trong các ngành nghề khác quở trách.
Nhớ ngày đó, kỹ thuật Di Kỳ quả thật đã oanh tạc trang đầu của các tạp
chí lớn mỗi ngày. Do đó, khiến nhiều người không vào được kỹ thuật Di Kỳ
ghen tị không ngớt.
Giờ đây, kỹ thuật Di Kỳ lại ném bom trang đầu các mặt báo lớn, nhưng
thiên về lên án kỹ thuật Di Kỳ, hoàn toàn là nhắm vào tính đạo đức.
Thậm chí rất nhiều công nhân viên sau khi về nhà, còn phải đối mặt với
thắc mắc của người trong nhà.
“Tại sao sếp mày lại keo kiệt như vậy, sao chút ý thức đạo đức xã hội
cũng không có, sếp có khấu trừ tiền lương của mày không đó?”
Một hai người hỏi còn đỡ, khi có quá nhiều người chất vấn, điều này khiến
các nhân viên của kỹ thuật Di Kỳ không còn chút tự tin nào.
Nhưng càng khiến bọn họ bối rối hơn là, trước đây lúc bọn họ đi ra ngoài,
đều nghĩ rằng mình cao cấp hơn nhân viên của các công ty khác. Trêи thực
tế, nhân viên các công ty khác đều hâm mộ bọn họ.
Tuy nhiên trong hai ngày qua, những người có quan hệ tốt hơn đều mang
theo nghi vấn hỏi thăm bọn họ, sau đó còn nhắc đến sếp của họ một cách
tình cờ.
Mối quan hệ bình thường là như vậy, đều châm chọc và khiêu khích trực
tiếp.
Rất nhiều người không ngừng xin nghỉ, làm cho Vương Duy có chút dở
khóc dở cười.
Nhưng anh không vội, bữa tiệc cảm ơn của thành phố sẽ được tổ chức
vào tối nay, anh đã nhận được điện thoại từ thư ký của Tạ Vĩ Hào muốn mời
anh tham gia bữa tiệc cảm ơn tối nay.
“Cơn sóng gió này cuối cùng có thể dừng lại hay không? Những người
gây chuyện cứ chờ bị nghiệp quật đi.”
Nghĩ đến Lục Trần bảo phải chờ thành phố thông báo trực tiếp về số tiền
quyên góp vào tối nay, Vương Duy rốt cuộc đã hiểu suy nghĩ của anh.
Chính là muốn tát thẳng vào mặt những người đó!