Rất nhanh, Hồ Bưu dẫn theo đám anh em mới phá được một nửa tầng rút
lui, mấy phút tiếp theo trôi qua, Lưu Tử Tu cầm một tập văn kiện đi ra, người
nhà Trương gia nhìn thấy tập văn kiện trong tay Lưu Tử Tu, sắc mặt hoàn
toàn thay đổi.
Bọn họ không cần nghĩ cũng có thể đoán văn kiện trong tay Lưu Tử Tu
chắc chắn là văn kiện bí mật của công ty bọn họ.
Trương Hưng Quyền cũng nhìn thấy văn kiện trong tay Lưu Tử Tu, lòng
giật thót một cái, chỗ đó có rất nhiều văn kiện quan trọng, nếu như rơi vào tay
Lục Trần, vậy Trương gia ông ta sau này không phải bị Lục Trần kẹp cổ sao?
Nhưng khi Trương Hưng Quyền muốn đến nói đạo lý với Lục Trần thì chỉ
nhìn thấy một ánh lửa đột nhiên từ tầng một bốc lên, rồi nhanh chóng lan theo
cầu thang bộ không ngừng bốc lên…..
“Lục Trần!”
Trương Hưng Quyền hét ầm lên, ói ra máu.
Trương Đạo Nhân tí nữa thì ngất đi.
Cái tên điên này, một chút đất trống để trở mình anh cũng không chừa lại?
Tất cả nhân viên của Trương gia đều trợn tròn mắt, ai ai sắc mặt cũng
trắng bệch, hoàn toàn không biết Trương gia họ đắc tội với người lợi hại thế
nào.
Tất cả đều nhìn đám người Lục Trần, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Trương gia chủ, xin lỗi rồi, tôi cũng không muốn đi đến bước này, tôi vốn
không muốn tính toán gì với con trai ông, nhưng hắn hôm nay đã hoàn toàn
chọc tức tôi, nếu như tôi tiếp tục không làm gì đó vậy thì không còn là tôi nữa
rồi. Đúng rồi, nể tình tôi và ông đã từng mấy lần uống rượu cùng nhau, tôi tốt
bụng nhắc nhở ông một câu, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, kịch hay vẫn còn ở
phía sau, ông nhất định phải trụ vững.” Lục Trần nói với Trương Hưng Quyền,
sau đó xoay người lên xe.
Đây mới là bắt đầu sao?
Phụt!
Trương Hưng Quyền tiếp tục phun ra máu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tên tạp chủng nhãi con này, hắn thật sự là muốn ép chết Trương gia ta
đến cùng sao?
Sắc mặt Trương Đạo Nhân càng thêm trắng bệch, không còn giọt máu
nào.
Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến máy của Trương Đạo Nhân.
Trương Đạo Nhân nghe máy, lập tức nghe thấy giọng nói cấp bách trong
điện thoại: “Đại thiếu gia, không hay rồi, có người đuổi tất cả công nhân ở
vịnh Bích Thủy của chúng ta ra ngoài rồi, còn nữa, hình như trong tay họ cầm
theo thuốc nổ.”
“Cái gì? Còn không mau báo cảnh sát?” Trương Đạo Nhân tức giận nói.
“Báo rồi, nhưng đã rất lâu rồi, vẫn không có ai đến… Bùm! Bùm! Bùm!”
Cuộc hội thoại vẫn chưa nói xong thì Trương Đạo Nhân đã nghe thấy tiếng nổ
liên hoàn vang lên trong điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Trương Đạo Nhân có một dự cảm
không tốt, khoảng mươi giây sau, hắn mới nghe thấy đối phương trả lời mình.
“Đại, đại thiếu gia, chúng ta xong rồi, tất cả các công trình ở vịnh Bích
Thủy đều bị nổ tung rồi.”
“Nổ rồi?”
Trương Đạo Nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng, chân loạng choạng, ngã
ngồi xuống đất.
Dự án vịnh Bích Thủy nhà hắn đầu tư một tỷ rưỡi để xây dựng, cứ như
vậy bị nổ tung sao?
Lục Trần, chắc chắn là Lục Trần!
Trương Đạo Nhân phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy đội xe của
đám người Lục Trần vừa đi ra khỏi cổng công ty hắn, đi vào đường quốc lộ
Dương Trương.
Trương Đạo Nhân gục xuống, điện thoại vô lực rơi xuống đất, cả người
trong chốc lát mất đi tinh thần.
Mà lúc này Trương Hưng Quyền cũng nhận được thông tin vịnh Bích
Thủy bị nổ, sau khi phun ra máu lần nữa thì hôn mê.
Lúc này trêи Lục Đảo, khi Trương Đạo Trung nói tin tức Trương Sinh Kiều
cao ốc của công ty bị Lục Trần đốt cháy, cao ốc ở vịnh Bích Thủy cũng bị nổ
san bằng thì Trương Sinh Kiều ngồi đờ ra trêи sofa, tức đến đau tim, nhanh
chóng ngất đi.
“Ông, ông ơi” Đám người Trương Đạo Trung vội vàng đỡ Trương Sinh
Kiều dậy, đút thuốc cho ông ta, mấy phút sau Trương Sinh Kiều mới từ từ tỉnh
lại.
“Lục Trần, thằng ranh con này, ai cho nó dũng khí trả thù Trương gia
chúng ta như vậy!” Trương Sinh Kiều trầm giọng nói.
Trong mắt ông ta sát khí đằng đằng, Trương gia ông ta đã đứng ở đất Du
Châu này mấy chục năm rồi, trước giờ chưa ai dám động đến một cọng cỏ
của Trương gia, không ngờ Lục Trần không chỉ đốt cao ốc của công ty ông ta,
lại còn cho nổ san bằng vịnh Bích Thủy, công trình mới xây dựng của nhà họ.
“Ông, chỗ dựa đằng sau Lục Trần chắc chắn là Tạ Vĩ Hào.” Trương Đạo
Trung nói.
“Không thể nào, hắn cũng chỉ là mở một siêu thị nhỏ mà thôi, hơn nữa Tạ
Vĩ Hào cũng mới chuyển đến Du Châu không lâu, sao có thể quen biết Lục
Trần được.” Trương Sinh Kiều lắc đầu nói, Trương gia họ đã qua lại mấy chục
năm ở thành phố này, bọn họ đến giờ còn chưa kết giao được với Tạ Vĩ Hào,
Lục Trần thì tính là gì chứ, lấy tư cách gì mà khiến Tạ Vĩ Hào làm chỗ dựa
của hắn.
“Thật ạ, tối hôm qua chính mắt cháu nhìn thấy Tạ Vĩ Hào kính rượu hắn,
lúc đó cháu ở ngay bàn bên cạnh.” Trương Đạo Trung nói.
Trương Sinh Kiều ngẩn ra, có chút không dám tin, nhưng tiếp đó lại quát
mắng: “Cháu đã biết chống lưng cho hắn là Tạ Vĩ Hào, trước đó đi phá siêu
thị của Lục Trần, sao cháu không nhắc nhở chúng ta?”
“Ông, ông đang trách oan cháu rồi, hôm qua cháu mới biết chuyện này,
mà Trương Đạo Nhân trước đó đã biết quan hệ của Lục Trần và Tạ Vĩ Hào
rồi. Nhưng anh ấy cứ nhất quyết phá siêu thị của Lục Trần, cháu cho rằng
trong lòng anh ấy đã nắm chắc rồi cơ.” Trương Đạo Trung tủi thân nói.
Trong lòng anh ta vốn đã khó chịu, đều là cháu nội, hơn nữa Trương Đạo
Nhân chẳng có năng lực gì nhưng lúc nào cũng thiên vị hắn ta, ông bất công
như vậy, dựa vào cái gì tôi phải nhắc nhở ông.
Tôi chả mong nó làm sai bỏ mẹ ra ấy.
Trong lòng Trương Đạo Trung vô cùng khó chịu.
Trương Sinh Kiều cũng cảm thấy trách oan Trương Đạo Trung, ông gật
đầu, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Long.
“Đông Phương sư phụ, tối nay cho dù thế nào cũng xin cậu phải phế tên
thằng oắt con đó, hôm nay nó quá độc ác, khiến Trương gia ta tổn thất hai ba
tỷ, tôi nhất định phải khiến nó trả giá đau đớn.” Trương Sinh Kiều nhìn Đông
Phương Long khẩn cầu.
“Yên tâm đi, trừ khi hắn không đến ứng chiến, nếu không hôm nay tôi nhất
định sẽ phế hắn.” Đông Phương Long tự tin nói, nghe thấy tình trạng của
Trương gia như vậy, anh ta cũng cảm thấy Lục Trần thật sự quá hung hăng.
“Sư huynh, em cảm thấy hắn nhất định sẽ đến.” Hàn Thiên cũng nói.
“Sao lại chắc chắn là hắn sẽ đến như vậy?” Đông Phương Long hỏi.
“Bởi vì em cũng phá siêu thị của hắn, hơn nữa em còn nói cho người phụ
trách siêu thị của hắn, nói Lục Trần muốn báo thù, đến Lục Đảo tìm em. Hôm
nay Lục Trần đã tìm đến Trương gia để báo thù, vậy tối nay hắn chắc chắn sẽ
đến tìm em báo thù.” Hàn Thiên phân tích nói.
“Ừm, hi vọng hắn không làm anh thất vọng, anh cũng muốn nhìn xem,
người một quyền có thể đánh bại cậu là thần thánh phương nào.” Đông
Phương Long gật đầu nói, nguyên nhân hắn ta đồng ý xuống núi giúp Hàn
Thiên báo thù chủ yếu là vì Hàn Thiên ca ngợi Lục Trần lên tận trời.
Đông Phương Long là một người tương đối tự phụ, hắn ta cho rằng trên
thế giới này, trừ thầy của hắn ta là Lăng Đạo Tử, hắn ta không còn đối thủ
nào.
Vừa hay Lục Trần lại được Hàn Thiên mô tả thần thánh như vậy, hắn ta
phải đi xem sao.
Mặt Hàn Thiên có hơi ngượng ngùng, hắn ta rất muốn nói, lúc đó bị Lục
Trần một quyền đánh bại đều là do Lục Trần quá xảo quyệt nên hắn ta mới
trúng chưởng mà thôi.
Nhưng hắn ta cũng không thể không thừa nhận, cho dù Lục Trần với hắn
ta đánh như thế nào, hắn ta cũng không phải là đối thủ của Lục Trần.
Bởi vì dựa sức mạnh của một đấm Lục Trần đánh vào hắn lúc đó, hắn có
thể đoán được Lục Trần mạnh hơn hắn rất nhiều.