"Nhà cậu ta ở thôn Thạch Long trấn Hoa Nham quận Đại Độ Khẩu." Hạ
Quân nhìn tư liệu Từ Kinh trêи máy tính, nói.
"Cậu ta có để lại số điện thoại nhà không?" Lục Trần lại hỏi.
"Không có." Hạ Quân lắc đầu.
Lục Trần gật nhẹ đầu, lại gọi cho Từ Kinh một lần, vẫn tắt máy.
"Khôi phục chức vụ quản lý cho Vu Hải đi." Lục Trần cất điện thoại, nói
với Hạ Quân.
"Vâng, trong khoảng thời gian này biểu hiện của Vu Hải cũng rất tốt." Đầu
tiên Hạ Quân khẽ giật mình, sau đó mới gật đầu nói.
Lúc trước Vu Hải và Phạm Minh có thể nói là kẻ địch lớn nhất của Lục
Trần, khắp nơi đối nghịch với Lục Trần, còn bày kế nhằm vào Lâm Di Quân.
Nhưng mà Hạ Quân thật không ngờ, cuối cùng Lục Trần lại lựa chọn tha
thứ cho Phạm Minh và Vu Hải.
Vài ngày trước, Lục Trần vừa khôi phục vị trí tổng giám đốc của Phạm
Minh, hôm nay lại khôi phục vị trí quản lý của Vu Hải, đây là chấm một chấm
kết thúc hoàn toàn ân oán này rồi.
Nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Lục Trần, trong lòng Hạ Quân bùi ngùi,
Lục Trần lòng dạ rộng rãi, khiến cho anh ta không thể không bội phục.
"Anh Lục, anh muốn đi sao?" Nhìn thấy Lục Trần đi ra, Vu Hải vội vàng
đưa trả chìa khóa xe cho Lục Trần.
"Ừ. Hãy làm cho tốt, công ty sẽ không bạc đãi một công nhân viên nào."
Lục Trần nhận chìa khóa xe, vỗ vỗ bả vai Vu Hải nói.
"Anh Lục yên tâm, tôi sẽ không làm lơ là đâu." Trong lòng Vu Hải vui lắm,
đây chính là lần đầu tiên Lục Trần cổ vũ hắn ta.
Nghĩ đến Phạm Minh cũng đã khôi phục chức tổng giám đốc rồi, lại liên
tưởng đến lời cổ vũ của Lục Trần, trong lòng hắn ta cũng cân cấn chờ mong.
Hắn ta cảm giác mơ hồ rằng mình chả mấy sẽ lại được khôi phục vị trí
quản lý.
Lục Trần vừa mới đi được vài phút, Vu Hải đã nhận được điện thoại của
thư ký Hạ Quân, bảo cậu ta lên văn phòng một chuyến.
Vu Hải cúp điện thoại, mang tâm trạng vui sướиɠ đi đến văn phòng Hạ
Quân.
Cậu ta cảm giác thật sự sắp được khôi phục vị trí quản lý rồi.
Quả nhiên, đến văn phòng, Hạ Quân bèn vỗ vỗ bả vai của cậu ta nói: "Lục
tổng vẫn rất tốt với các cậu, hôm nay cho cậu khôi phục vị trí quản lý, hy vọng
sau này cậu sẽ không phụ sự kỳ vọng của Lục tổng."
"Cảm ơn Lục tổng, cảm ơn Hạ tổng, từ nay về sau tôi nhất định sẽ không
để mọi người thất vọng." Vu Hải vui mừng nói.
"Ừ, thời gian tôi ở công ty cũng sẽ không quá dài, sau này người phụ
trách công ty nhất định là Lâm tổng, cậu cứ nghe lời Lâm tổng là được." Hạ
Quân chỉ điểm cho Vu Hải, Vu Hải cũng xem như là người lúc trước anh ta đề
bạt, anh ta biết rõ không bao lâu nữa, anh sẽ phải nhường chỗ cho Lâm Di
Quân, đến Kỹ thuật Di Kỳ nhậm chức.
"Vâng, tôi biết rồi." Vu Hải gật đầu nói.
"Cậu đi xuống trước đi, bổ nhiệm bắt đầu từ ngày mai." Hạ Quân gật đầu
nói.
Lúc Vu Hải ở bên này vui vẻ, Lục Trần đã gọi Thủy Hử Tam Kiệt mua một
ít quà cùng với anh đến thôn Thạch Long trấn Hoa Nham.
Anh cảm giác Từ Kinh hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi, anh đích thân đến
nhà Từ Kinh xem sao.
Lái xe chính là lão tam Lâm Thông, kỹ thuật lái xe rất không tệ, Lục Trần
ngồi khá là thoải mái.
Sắp đến trấn Hoa Nham thì đường nhựa rộng lớn cuối cùng cũng đã kết
thúc, thay vào đó là đường xi măng nhỏ hẹp đổ nát, đến mấy điểm giao nhau
càng khó khăn, mấy chiếc xe tải chặn giữa đường, đằng sau một loạt xe con
bấm còi inh ỏi.
Lúc này, chính là lúc thể hiện kỹ thuật lái xe của Lâm Thông rồi, chỉ thấy
Lâm Thông lái chiếc BMW 7 của Lục Trần tránh trái tránh phải, chạy 10 mét
dọc bờ ruộng, sau đó len vào một cái lỗ hổng trở lại đường, tả xung hữu đột,
sau vài phút, lập tức thoát khỏi ma trận xe tải.
"Kỹ thuật lái xe của lão tam không tệ, sau này cứ lái xe cho tôi là được
rồi." Lục Trần cười nói
.
"Vâng, ngày nào cũng ở cùng với bọn họ, người rảnh đến mốc lên rồi, ở
cùng với đại thiếu gia vẫn thú vị hơn nhiều." Lâm Thông nói thẳng.
"Tên nhóc này, có cơ hội đi theo đại thiếu gia, sướиɠ quá không chịu
được à." Tống Hải ngồi ở ghế trước cười trêu.
Lâm Thông ha ha cười ngây ngô, còn chưa kịp vui vẻ, phía trước đột
nhiên lại kẹt xe.
Con đường đầy nước này lâu rồi vẫn không có ai sửa, khắp nơi đều là ổ
gà nhấp nhô, bây giờ đang chặn một nửa tiến hành sửa chữa.
Một đống xe chắn ở phía trước, hồi lâu cũng không di chuyển được.
Nhưng mà Lâm Thông rẽ ngoặt một cái, lập tức chạy xe lên cả con đường
đang sửa chữa, linh hoạt tránh né tất cả chướng ngại vật, lái đến phía trước,
thì ra không chỉ là sửa chữa, còn có cảnh sát giao thông ở đây kiểm tra xe tải
có phải là quá trọng tải hay không.
Đầu năm nay có rất ít xe không quá tải, tra cái nào dính cái đó.
Lúc này một cảnh sát giao thông đang lập biên bản nhìn thấy Lâm Thông
chạy xe ra từ đường đang sửa ra, lập tức ngoắc anh ta dừng lại.
Lâm Thông nhìn phía trước cũng có không ít xe tải chặn lại, chắc chắn là
con đường này cũng cụt rồi, đạp ga một cái phi thẳng từ con đường đang sửa
ra ngoài.
Cảnh sát giao thông thấy biết là không đuổi kịp, nổi trận lôi đình.
Anh ta vừa định nghiêm túc nhìn biển số xe, BMW đã len vào kẽ hở chạy
vào đường bình thường, bị xe kẹt chặn lại hoàn toàn.
"Định mệnh!"
Cảnh sát giao thông hung hăng chửi một câu, đành phải tiếp tục ghi phiếu
phạt.
"Tên nhóc cậu thật ghê gớm, bắt đầu từ hôm nay, làm tài xế riêng cho tôi
đi." Lục Trần nghiêm túc nói.
"Vâng." Lâm Thông gật nhẹ đầu, trong lòng cũng rất thích thú.
Có thể trở thành lái xe chuyên trách của Lục Trần, cậu ta cũng rất vui.
"Đại thiếu gia, vậy hai người chúng tôi thì sao?" Sử Tiến ngồi cùng với
Lục Trần phía sau hỏi.
"Hai người tất nhiên vẫn phải tiếp tục làm việc với Đỗ Phi." Lục Trần nói.
"Vâng." Sử Tiến gật nhẹ đầu.
"Lão nhị, cậu gấp cái gì, cứ yên tâm đi theo anh Phi học hỏi trước, đại
thiếu gia đã nói rồi muốn giao công ty đá thô cho chúng ta quản lý, đây cũng
chính là cơ hội để chúng ta hoàn lương đấy." Tống Hải ngồi ghế trước nói.
"Cố gắng lên, thời cơ đến, nhất định có thể giúp cho mọi người hoàn
lương." Lục Trần nói.
Ba người cũng gật nhẹ đầu, nhanh chóng đi đến thôn Thạch Long.
Thôn Thạch Long mặc dù ở trong phạm vi của thành phố, nhưng tương
đối nghèo khó, khắp nơi đều là loại kiến trúc nông thôn tiêu chuẩn, thậm chí
còn có truyền thống họp chợ.
Đúng lúc hôm nay là ngày thôn Thạch Long họp chợ, trêи đường người
người nhốn nháo, khắp nơi đều là các loại xe ba bánh và xe tải, xe ô tô cũng
không có mấy chiếc.
BMW của Lục Trần vừa tiến vào trong thôn, lập tức thu hút sự chú ý của
vô số người.
"Chú ơi, xin hỏi đến nhà Từ Kinh đi thế nào ạ?" Lâm Thông hạ cửa kính
xe hỏi đường một ông lão tuổi ngoài năm mươi.
"Đi dọc theo con đường này, đi 200 mét thì quẹo trái, lại đi chừng 300
mét, đến dưới cây hòe lớn nhất là đến." Ông lão chỉ chỉ phía trước nói.
"Mọi người tìm nhà hiệu trưởng Từ sao, cháu dẫn mọi người đi." Một đứa
bé mười mấy tuổi tò mò hỏi.
"Được, lên đây đi." Lục Trần gật đầu, kéo cửa sau xe ra, nhìn thấy cậu bé
mặt mày đầy hưng phấn ngồi vào bên trong, chắc hẳn là lần đầu tiên ngồi
trong xe sang như thế nên cảm thấy hưng phấn.
Đến cây hòe lớn, cậu bé bèn chỉ vào căn nhà dưới tán cây hòe nói "Đến
rồi, đây là nhà của ông hiệu trưởng."
Lâm Thông dừng xe, đứa bé liền mở cửa xe chạy xuống, vừa chạy vừa
gọi: "Ông hiệu trưởng, có khách quý đến nhà ông này."