Lục Trần biết cách làm người của Từ Kinh, tuy rằng có đôi khi sẽ hơi kϊƈɦ
động, nhưng cậu ta vẫn rất có khí phách.
Dù sao cũng là đàn ông đã trải qua mấy năm rèn luyện trong quân đội,
không bị ép đến bất đắc dĩ, cậu ta chắc chắn sẽ không ra tay đánh người
trước.
Hơn nữa qua lời giải thích của bác trai bác gái, cơ bản anh đã tin chắc
việc này là nhà họ Đàm sắp đặt hãm hại.
“Ông chủ Lục, chuyện cứu thằng tư lát nữa hãng nói, các cậu từ xa tới
đây, chắc là đói bụng rồi, ở lại ăn cơm nhé.” Từ Chính Nghĩa nói xong thì
đứng dậy chuẩn bị đi bắt một con gà làm thịt.
Dân quê không có gì để chiêu đãi, giết gà đã xem như cấp bậc rất cao
cấp rồi.
“Bác trai, mọi người ở nhà nấu cơm trước, chúng cháu tới đồn công an
chuộc người ra rồi ăn sau.” Nghe được Từ Kinh bị đánh ở trong sở cảnh sát,
tất nhiên Lục Trần muốn đưa cậu ta ra trước rồi lại nói.
“Như vậy sao được, mọi người đi xa như vậy, ít nhiều cũng phải ăn một
chút rồi đi chứ.” Từ Chính Nghĩa nói.
“Bác trai, chỗ này của mọi người cách đồn công an cũng không xa, chờ
mọi người làm cơm xong, chúng cháu cũng sẽ về tới nơi.” Tống Hải cũng nói.
Từ Chính Nghĩa nghĩ một lúc, nói: “Vậy tôi gọi Lưu Bình An đưa mọi
người đi, nó biết Từ Kinh bị nhốt ở đâu.”
Lưu Bình An là con rể Từ Chính Nghĩa, là chồng Từ Dung, cũng dạy ở
trường tiểu học trong thôn, là một thầy giáo dạy toán tiểu học.
Lần trước anh ta tới nhà họ Đàm tranh cãi, đã bị anh em nhà họ Đàm
đánh một trận.
Nhưng mà dáng vẻ anh ta thư sinh yếu đuối, lại là thầy giáo, ngược lại
anh em nhà họ Đàm cũng không dám mạnh tay.
Lưu Bình An cũng về rất nhanh, chào hỏi với bốn người Lục Trần, coi như
là biết nhau, bỗng có bốn người đàn ông cao lớn xông vào sân nhà họ Từ,
lớn tiếng quát mắng: “Ông già họ Từ kia, nghe nói nhà các người còn tìm
người tới giúp đỡ?”
Một người đàn ông cao lớn hùng hùng hổ hổ chỉ vào Từ Chính Nghĩa.
Khuôn mặt ba tên cao lớn khác lại nhìn bốn người Lục Trần đầy hài hước.
Đám người Từ Chính Nghĩa nhìn thấy bốn người kia, sắc mặt lập tức biến
đổi, không ngờ anh em nhà họ Đàm còn dám chạy tới cửa tới gây phiền toái.
“Thằng nhóc kia, ông cảnh cáo chúng mày, thức thời thì lái xe của chúng
mày cút đi, nếu không bốn anh em ông đây phá xe chúng mày!” Một người
đàn ông to lớn trong đó nhìn bốn người Lục Trần uy hϊế͙p͙.
Sắc mặt Tống Hải trầm xuống, muốn động thủ, anh ta đường đường là đại
ca thế giới ngầm, sao có thể chịu đựng việc mấy tên côn đồ cắc ké vung tay
múa chân với bọn họ, đặc biệt là Lục Trần.
Lục Trần dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Hải, để bọn họ đừng xúc động,
hiện giờ việc quan trọng nhất chính là đưa Từ Kinh ra trước rồi nói sau.
Ngay cả bốn anh em nhà họ Đàm này, ở trong mắt anh không có gì khác
bốn con kiến con, làm xong việc chính, rồi dùng một chân dẫm chết là được.
“Ông Từ, Từ Kinh đã vào tù rồi, các người vẫn không biết tốt xấu, còn
muốn làm lớn chuyện? Khả Kính tôi báo với ông, nếu như các ông không an
phận, bọn ông đây cũng sẽ đưa ông vào đó, ông có tin không.” Thấy bốn
người Lục Trần không nói gì, trong mắt bốn anh em nhà họ Đàm đầy vẻ khinh
thường.
Trong đó ánh mắt một người nhìn về phía chuồng heo nhà họ Từ, đi qua
nói: “Mang một con heo nhà ông ta đi, xem như trừng phạt nhà ông ta không
thành thật.”
“Ý kiến hay, đi, mang nó đi.” Ba người khác nghe vậy trêи mặt đầy vui vẻ,
đều chạy qua hướng chuồng heo.
Nét mặt đám người Từ Chính Nghĩa đầy tức giận, muốn mắng một trận,
lại bị Lục Trần ngăn cản.
“Bác trai, nếu bác tin tưởng cháu, thì không cần phải để ý bọn họ, chờ
cháu đưa Từ Kinh ra trước, cháu chắc chắn là bốn anh em bọn họ sẽ trả lại
gấp mười lần những gì bọn họ thiếu nhà họ Từ các bác.” Lục trần nét mặt tự
tin nói.
Nhìn sự tự tin trong mắt Lục Trần, còn có ánh mắt sắc bén kiên định, mấy
người Từ Chính Nghĩa lựa chọn tin tưởng Lục Trần.
Dù sao Từ Kinh không ở đây, bọn họ cũng không đánh lại bốn anh em
nhà họ Đàm, người ta muốn mang heo nhà ông ta đi, bọn họ cũng không có
cách nào.
Chỉ là trong lòng tức giận khó có thể dịu đi mà thôi.
“Được, chúng tôi tin tưởng cậu.” Từ Chính Nghĩa gật gật đầu, bảo tất cả
mấy người nhà họ Từ đều không cần nói chuyện, bất cứ câu nào cũng đều
không nói, cứ như vậy yên lặng nhìn bốn anh em nhà họ Đàm kiêu ngạo
mang một con heo nhà họ Từ đi.
“Anh Lưu, đi thôi, đưa chúng tôi tới đồn công an.” Sau khi bốn anh em nhà
họ Đàm mang heo đi, Lục Trần nói với Lưu Bình An.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhìn bốn người Lục Trần bị anh em nhà họ Đàm khiêu khích cũng không
có phản ứng gì, Lưu Bình An lập tức mất đi sự tin tưởng với bốn người Lục
Trần.
Ngay cả bốn anh em nhà họ Đàm cũng không trị được, anh ta không tin
bốn người Lục Trần còn đối phó được sở trưởng.
Phải biết rằng sở trưởng Chu chính là người cùng phe với anh em nhà họ
Đàm.
Chỉ là tuy rằng trong lòng anh ta không tin tưởng, nhưng vẫn đưa Lục
Trần đi ra ngoài.
Lên xe, dưới sự chỉ đường của Lưu Bình An, thoắt cái đã tới đồn công an
thôn Thạch Long.
Đồn công an không xa, ở ngay thôn bên cạnh, là nơi kiến trúc giả cổ thức,
bên trêи ngói lưu ly vàng, xanh đỏ đan xen.
Bên cạnh cửa sắt lớn, có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ, còn có hai chiếc
xe máy cảnh sát chuyên dụng.
Lâm Thông dừng xe ở bên cạnh xe cảnh sát, mấy người xuống xe, phát
hiện trong sở không có người.
Đi đến hành lang xem xét, cửa phòng làm việc cũng đóng lại, ngoại trừ
cửa WC là được mở, toàn bộ đồn công an tựa như không có người làm việc.
“Lên tầng hai xem xem.” Lục Trần nói.
Mấy người lại lên tầng hai, tầng hai cũng đóng lại, chỉ là khi bọn họ đi qua
văn phòng sở trưởng, lại là phát hiện có âm thanh từ bên trong truyền ra.
Tống Hải vừa muốn gõ cửa, thì nghe Lưu Bình An nói: “Từ Kinh bị nhốt ở
bên kia, cũng đã bị giam năm sáu ngày rồi.”
Lục Trần nhìn theo hướng anh ta chỉ, chỉ thấy cuối hành lang chính là
phòng tạm giam, một cánh cửa chống trộm khoá chặt.
Lục Trần đi qua trước, anh gõ vào cửa chống trộm, hô lớn vào bên trong:
“Từ Kinh, cậu bị giam bên trong sao?”
Từ Kinh ở bên trong nghe được giọng nói của Lục Trần, lập tứ kinh ngạc
vui sướиɠ trả lời: “Anh Trần, là anh sao? Sao anh lại tới đây?”
“Thằng nhóc, nhà cậu xảy ra chuyện, giải quyết không được, sao không
gọi điện thoại cho tôi?” Lục Trần nghe được tiếng Từ Kinh, lo lắng trong lòng
cũng nhẹ nhõm hơn, chỉ cần người không có việc gì, hôm nay anh có thể đưa
ra ngoài.
“Anh Trần, chút việc nhỏ này sao em có thể làm phiền anh chứ, hơn nữa
di động của em cũng bị bọn họ tịch thu, cũng không gọi điện thoại cho anh
được.” Từ Kinh nói.
“Ừm, nhưng mà sau này bất kể có chuyện gì, đều phải gọi điện thoại cho
tôi trước, thôi không nói nữa, tôi đưa cậu ra rồi lại nói sau.” Lục Trần nói.
Lục Trần nói xong xoay người đi tìm sở trưởng, vừa đúng lúc này cửa văn
phòng sở trưởng mở ra, một người đàn ông cao lớn mặt đỏ bừng đi ra, trong
tay ông ta cầm một chén trà màu đen, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Hiển nhiên người đàn ông cao lớn mặt đỏ bừng là do uống quá nhiều, sắc
mặt vẫn đỏ bừng là do say rượu quá đà, ông ta vừa thấy đám người Lục
Trần, lập tức phẫn nộ quát: “Làm gì đấy?”
Lục Trần dò xét ông ta, cảnh phục màu xanh nhạt bị kéo ra khỏi quần,
huân chương cũng không đeo, chân đi một đôi giày da màu đen.
Có lẽ vì say rượu bị đánh thức, ánh mắt nhìn mấy người Lục Trần mang
theo vài phần tức giận rất rõ ràng, nếu mấy người Lục Trần không cho ông ta
một lí do hợp lý, sẽ bắt mấy người Lục Trần lại.