"Ông chủ, đã xác minh được rồi, thiếu gia chính là bị Lục Trần giết."
Tả Thanh Thành nhà họ Tả ở Du Châu, sau khi đến Myanmar thì mất tích.
Nhà họ Tả gấp rút điều tra, cuối cùng hôm nay đã tra được tin tức, quản gia
ngay lập tức tới gặp Tả Gia Lương để báo cáo.
"Thằng nhãi đáng chết!" Tả Gia Lương thu chặt nắm đấm, trong mắt tràn
đầy ý muốn giết người.
"Ông chủ, Lục Trần kia ở Myanmar còn giết thủ lĩnh Hắc Long trước đây
của quân phiệt Kokang, nắm quyền Hắc Long Hội, tối qua còn diệt thêm một
nhánh quân phiệt khác lớn hơn, nghe nói bây giờ trong tay hắn đang có sáu
nghìn binh lính, đã nghiễm nhiên trở thành một nhánh quân phiệt rồi." Quản
gia lại nói.
"Cái gì?" Tả Gia Lương đứng bật dậy, còn kinh hoảng hơn cả khi nghe tin
con trai ông ta bị Lục Trần giết chết nữa.
Rốt cuộc Lục Trần là người thế nào? Sao lại có thực lực biến thái đến thế
này.
Hội Hắc Long kia có hơn hai nghìn binh lính đó, sao anh có thể nắm trong
tay nhiều binh sĩ như thế được?
"Ông chủ, chúng tôi còn điều tra được, mấy ngày trước quân đội đã âm
thầm vận chuyển một lô vũ khí đến Kokang, vì không công bố ra bên ngoài
nên đến nay bên Myanmar vẫn chưa có ai biết chuyện này, chúng tôi đoán
chắc là ở thủ đô có ông lớn chống lưng cho Lục Trần nên hắn mới có thể nổi
dậy ở Kokang được." Quản gia lại nói tiếp.
Mặt Tả Gia Lương lại biến sắc, không ngờ sau lưng Lục Trần còn có ông
lớn chống đỡ.
Thế ông ta phải báo thù cho con trai bằng cách nào đây?
Trong mắt Tả Gia Lương toàn là sự không cam lòng, bấy giờ đột nhiên
ông ta phát hiện ra đối diện với Lục Trần, ông ta còn có cảm giác bất lực vô
cùng.
"Ông chủ, như vậy xem ra thực lực của Lục Trần sâu không dò được, chỉ
dựa vào lực của chúng ta rất có thể không lung lay được Lục Trần." Quản gia
nói.
Tả Gia Lương bất lực thở dài nói: "Trước tiên đừng nói những truyện này
ra ngoài, cứ như vậy trước đi, đợi thời cơ chín muồi thì trả thù cho Thanh
Thành sau."
Đừng nói bây giờ thế lực của Lục Trần kinh thiên động địa, cho dù Lục
Trần không nắm quân phiệt bên Myanmar thì nhà họ Tả của ông ta cũng vẫn
bị Lục Trần nắm thóp, ông ta căn bản không dám tùy tiện tuyên chiến với Lục
Trần.
Còn về mối thù của con trai mình, mắt Tả Gia Lương ánh lên một tia vô
tình.
Chỉ có thể trách hắn không may mắn, lại đâm đầu trêu vào Lục Trần.
Quản gia gật đầu, sau khi nhận được tin tức của Lục Trần ở Myanmar, ông
ta đã biết nhà họ Tả bọn họ khó mà báo được mối thù này, làm không tốt thì
cả gia tộc đều bị kéo vào.
Ngay lúc Tả Gia Lương đã thầm từ bỏ việc tìm Lục Trần để trả thù thì đột
nhiên bên ngoài biệt thự vang lên tiếng đánh đấm.
"Chuyện gì thế?" Tả Gia Lương trầm giọng hỏi.
Quản gia cũng không biết việc gì, chỉ đành ra ngoài xem.
Ngay lúc đó, một tên bảo vệ chạy vào, hoảng loạn báo: "Ông chủ, không
hay rồi, có người xông vào, chúng tôi không cản được!"
"Cái gì? Thật là coi trời bằng vung rồi, tự ý xông vào biệt thự mà còn
phách lối như vậy!" Tả Gia Lương tức đến hộc máu, lập tức xông ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi vùng với mấy người bảo vệ đi thẳng về
phía ông ta, mười mấy tên bảo vệ nhà họ Tả của ông ta đều nằm lăn dưới đất
rêи rĩ.
Trong lòng Tả Gia Lương run rẩy, người thanh niên đó là ai thì ông ta
không biết nhưng ông ta cảm nhận được một sự uy hϊế͙p͙ mạnh mẽ phát ra từ
trêи người đối phương.
Đó là sự uy nghiêm được hình thành từ khí thế của người trêи cao.
"Cho hỏi cậu là ai, sao lại tự ý xông vào biệt thự của họ Tả tôi?" Tả Gia
Lương cau mày hỏi người thanh niên đi tới kia.
Mấy người thanh niên dừng bước cách Tả Gia Lương hai mét, anh ta
quan sát Tả Gia Lương còn đám bảo vệ sau lưng anh ta thì quát Tả Gia
Lương: "Tả Gia Lương, còn không mau bái kiến thiếu gia à?"
"Thiếu gia?" Tả Gia Lương hơi ngơ ngác, quan sát người thanh niên, trong
lòng dường như dâng lên dự cảm không lành.
"Không sai, bổn thiếu gia Tả Tri An, là tam thiếu gia của gia tộc ẩn thế nhà
họ Tả, nhà họ Tả của ông chính là một chi thứ của chính tộc tôi một trăm năm
trước đến đây lập nghiệp, bổn thiếu gia là chủ nhân của ông." Cậu thanh niên
ngạo nghễ nói.
Trong lòng Tả Gia Lương kinh khϊế͙p͙ vô cùng, ông ta từng nghe chuyện gia
tộc ẩn thế, ông nội ông ta từng kể, còn viết trong gia huấn, sau này tất cả
người nhà họ Tả nếu gặp được người chính tộc thì buộc phải tôn họ làm chủ.
Nhiều năm như vậy không gặp được người chính tộc, bọn họ đều quên
mất chuyện này, không ngờ vậy mà hôm nay người chính tộc lại đến rồi.
"Thì ra là An thiếu gia, mời An thiếu gia vào nhà." Tả Gia Lương hoàn hồn
lại thì lập tức cung kính chào hỏi.
Tả Tri An gật đầu, ngạo nghễ bước vào trong biệt thự.
Vào trong rồi, Tả Tri An tùy tiện ngồi vào ghế chủ nhà, mấy tên bảo vệ kia
đứng sau lưng anh ta, Tả Gia Lương và quản gia căn bản không dám ngồi.
Sau khi quản gia dâng trà lên thì Tả Gia Lương mới cẩn thận từng li từng
tí hỏi: "Không biết An thiếu gia đột nhiên đến là có chuyện gì?"
Tả Tri An gật đầu hỏi: "Ông biết chuyện thời gian trước biệt thự Lam An bị
nổ chứ?"
Tả Gia Lương gật đầu trả lời: "Bên phía chính phủ đã xác định vụ nổ đó là
do báo thù, sau đó thì cũng cho qua."
"Là vậy à?" Tả Tri An cười khẩy.
"Đây là cách giải thích của chính phủ, chúng tôi với nhà họ Lam không
thân cho nên không biết nguyên nhân tình hình cụ thể như thế nào." Tả Gia
Lương cẩn thận nói.
"Ừ, ông dùng hết tất cả nguồn lực, nhất định phải điều tra cho ra nội tình
của chuyện này trong vòng mấy ngày nay. Đúng rồi, tốt nhất ông điều tra cho
kỹ càng xem người tên Lam Linh kia có thù oán với ai ở Du Châu." Tả Tri An
nói.
"Vâng, tôi cho người đi điều tra ngay." Tả Gia Lương gật đầu, trong lòng
cũng vẫn ngờ vực rất nhiều.
Ông ta bảo quản gia đi sắp xếp người điều tra chuyện này, lại tò mò hỏi:
"An thiếu gia, Lam Linh kia có vấn đề gì sao?"
"Cô ta cũng là làm việc cho Lam Tả, nghe nói Lam Tả chết ở Du Châu
xong thì viên ngọc thần kỳ của ông ta cũng biến mất. Nếu tôi đoán không sai
thì chắc chắn viên ngọc đó nằm trong tay người cho nổ biệt thự nhà họ Lam."
Tả Tri An cũng không sợ Tả Gia Lương tiết lộ ra ngoài nên kể hết bí mật này
với ông ta.
Trêи tực tế, viên ngọc thần kỳ kia của nhà họ Lam đã không còn là bí mật
gì nữa rồi, rất nhiều gia tộc ẩn thế đều biết cả rồi.
Chỉ là bọn họ không biết viên ngọc thần kỳ kia rất có thể là kỹ thuật gì đó
của tương lai, bọn họ đều cho rằng chắc nó là bí thuật võ công cổ xưa hoặc là
pháp bảo gì đó thôi.
Thế nên trước mắt, ngoài nhà họ Lam thì không còn ai biết viên ngọc đó
đã rơi vào tay Lục Trần.
"Viên ngọc thần kỳ?" Tả Gia Lương khá khinh ngạc, ngọc gì mà có thể
khiến gia tộc ẩn thế quan tâm đến như vậy?
"Đúng, nhưng viên ngọc thần kỳ đó là gì thì đến bây giờ vẫn chưa có ai
biết, chúng tôi nghi ngờ Lam Tả lén đến Du Châu chắc chính là vì muốn tìm
được cách thức để phá giải viên ngọc.
Bây giờ không chỉ nhà họ Tả chúng ta, mà còn có đám người nhà họ Trần,
nhà họ Trương, nhà họ Lưu đều đã đến Du Châu. Mục đích của bọn họ cũng
chính là viên ngọc thần kỳ đó. Chúng ta buộc phải tìm được tung tích của viên
ngọc đó trước bọn họ, tranh thủ giành viên ngọc về tay sớm nhất." Tả Tri An
nói.
Tả Gia Lương gật đầu, trong lòng đột nhiên lại nảy ra một kế.
"An thiếu gia, tôi rất nghi ngờ viên ngọc thần kì đó nằm trong tay của Lục
Trần."
Mắt Tả Gia Lương ánh lên tia muốn giết người, đương nhiên ông ta không
biết viên ngọc đó nằm trong tay Lục Trần, ông ta chỉ muốn đổ tội lên đầu Lục
Trần sau đó khiến Tả Tri An đi đối phó với Lục Trần thôi.
Vì ông ta biết được sự lớn mạnh của gia tộc ẩn thế, ông ta cho rằng Lục
Trần không phải là đối thủ của Tả Tri An.