Thấy mấy người kia đều nhìn mình, Koopa cười gượng gạo.
Lục Trần đã nói vậy rồi, ông ta còn có lựa chọn nào khác sao?
Chắc chắn là không có lựa chọn khác, nhất định phải giao bình quyền ra, không thì ông ta biết có thể cuối cùng mình sẽ chẳng còn gì cả, thậm chí đến tính mạng cũng khó giữ.
Ông ta nghĩ tới Samba và sức mạnh khủng bố của Điện Sát Thần.
“Tôi đồng ý giao binh quền, ủng hộ quốc gia thay đổi chế độ xã hội.” Koopa bất đắc dĩ nói.
Tuy trong lòng ông ta rất không cam tâm, nhưng cũng biết chỉ có loại bỏ chế độ thổ vương, đất nước mới có thể yên bình.
“Tốt lắm, tuy đã giao ra binh quyền nhưng cũng có thể nhậm chức trong quân đội, hoặc ông có thể làm chủ tịch tỉnh của tỉnh ông. Tuy nhiên, tôi đề nghị ông ở lại San Juan để đảm nhiệm chức vụ một trong sáu đại thần thì tốt hơn.” Lục Trần nói.
Tiếp theo anh còn muốn cố gắng giúp Madagascar thay đổi chế độ, vậy thì sáu đại thần này chắc chắn có quyền lợi nhiều hơn quản lý của một tỉnh.
“Được, tôi nghe theo Lục tư lệnh.” Nếu đã đồng ý giao ra binh quyền, Koopa cũng cảm thấy chẳng sao cả.
Tiếp theo Lục Trần và những phương án thay đổi chế độ cũng nhận được sự tán thành của mọi người.
Ba ngày sau, quốc vương mới Pianeo lên ngôi, mấy thổ vương khác đều tự mình đến vương thất để chúc mừng.
Nhưng điều làm họ không ngờ tới là quốc vương mới yêu cầu họ tự mình giao binh quyền.
Mấy thổ vương lớn nhất định không chịu tuân theo, nhưng trực tiếp bị quân đội của vương thất khống chế.
Đồng thời, quân của Jesse, Đỗ Phi và Tiêu Chiến phân ra ba đường, ngày hôm đó đã tới địa bàn của ba thổ vương, buổi tối chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã đánh bại quân đội của ba thổ vương lớn.
Đến lúc này, Madagascar đã loại bỏ chế độ thổ vương, sáu tỉnh lớn đã có sáu chủ tịch tỉnh, do vương thất phái binh đến trấn giữ.
Madagascar đã thật sự thống nhất, Lục Trần được quốc vương Pianeo phong làm quốc sư, Đỗ Phi cũng lập tức được phong làm tổng tư lệnh quân đội.
Cái chức quốc sư của Lục Trần chỉ có ý nghĩa tượng trưng.
Còn cái chức đại tướng quân của Đỗ Phi là nắm trong tay toàn bộ quân đội của Madagascar.
Đây cũng có thể nói là kết quả thỏa hiệp của đám người Jesse.
Bởi vì họ biết, nếu không nhường binh quyền, Lục Trần thậm chí còn có khả năng thay thế họ.
Còn về Tiêu Chiến, lập tức thay thế Đỗ Phi thống lĩnh Điện Sát Thần.
Sau này, Madagascar coi như đã bước qua một giai đoạn mới, đối với Lục Trần, chuyến này anh đi Madagascar có thể nói là có thu hoạch cực lớn.
Toàn bộ tài nguyên khoáng sản và dầu mỏ của Madagascar đều do công nghệ Di Kỳ của anh khai thác, tương lai vài năm sau, công nghệ Di Kỳ nhất định sẽ thu lợi nhuận gấp mấy lần.
Lục Trần ở lại Madagascar thêm một tuần rồi về nước.
Những việc còn lại đều do cấp dưới thực hiện.
Đáng nhắc tới là Trần Tịnh đã trở thành người phụ trách ở Madagascar, lần này thăng chức khá lớn, Lục Trần cũng muốn cho cô cơ hội để thử.
Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ quá lớn, đang lúc cần dùng nhiều nhân tài, Lục Trần cũng không quá câu nệ bảo thủ về phương pháp dùng người.
Mà những thương nhân trước đây Lục Trần đã cứu giúp cũng không đi đâu cả, họ tấp nập ở lại chuẩn bị tiếp nhận các hạng mục từ công nghệ Di Kỳ.
Công nghệ Di Kỳ ở Madagascar có nhiều chiêu thức thu hút vốn đầu tư, nhất thời khiến toàn bộ Madagascar náo nhiệt hẳn lên.
Vô số thương nhân Hoa Hạ đều nhộn nhịp đến Madagascar, đây cũng là lúc tác dụng của lãnh sự quán Hoàng Hải Đào trở nên ngày càng lớn.
Jesse và các thành viên chủ yếu của vương thất Madagascar thấy Lục Trần không nuốt lời, đầu tư số lượng lớn vào xây dựng Madagascar khiến kinh tế Madagascar tăng trưởng có thể thấy bằng mắt thường, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy quyền lực quản lý quân đội của họ nằm trong tay Đỗ Phi, nhưng chỉ cần nhìn thấy kinh tế đất nước ngày càng tốt đẹp, cuộc sống nhân dân ngày càng ấm no là đủ rồi.
Sau khi về nước, Lục Trần không về Du Châu mà đến thẳng Trung Nguyên.
Trước đây Châu Tuân Phi dám đến Madagascar phá hoại, hắn muốn cản trở từ bên trong, Lục Trần cảm thấy cần phải cho nhà họ Châu một bài học sâu sắc.
“Gọi gia chủ của các người ra đây gặp tôi.” Lục Trần dẫn theo Lâm Thông và Từ Kinh đến bên ngoài biệt thự của nhà họ Châu, bị bảo vệ gác cổng ngăn lại, hỏi.
“Hả? Các anh cũng đến dự tiệc đính hôn của tiểu thư nhà chúng tôi sao? Bọn họ tổ chức tiệc ở câu lạc bộ Sapphire. Bảo vệ gác cổng trả lời.”
Lục Trần khẽ giật mình, thấy bảo vệ gác cổng hình như không nói dối nên họ cũng tin tưởng hơn.
“Nói cho tôi biết địa chỉ của câu lạc bộ Sapphire đi.” Lục Trần đâm lao theo lao nói.
Bảo vệ gác cổng không nghi ngờ Lục Trần, nên nói cho anh vị trí của câu lạc bộ Sapphire.
Lục Trần gật đầu, dẫn hai người rời khỏi biệt thự nhà họ Châu.
…
Câu lạc bộ Sapphire là câu lạc bộ nổi tiếng xa hoa nhất Trung Nguyên, câu lạc bộ này bình thường chỉ tiếp đãi các nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên hoặc các nơi trong cả nước, đây chính là một nơi tụ họp mở riêng cho tầng lớp thượng lưu và các ông trùm có máu mặt.
Hôm nay là ngày đính hôn của Châu Thần Thần, con gái gia chủ Châu Huấn Tài, đại gia tộc nhà họ Châu ở Trung Nguyên và Lâm Phá Quân của nhà họ Lâm phía đông nam.
Nhà họ Châu ở Trung Nguyên tuy không phải là gia tộc hạng nhất, nhưng thực lực của nhà họ Châu cũng xếp trong top năm, cho nên hôm nay đến tham gia lễ đính hôn của Châu Thần Thần và Lâm Phá Quân căn bản đều là nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên, thanh niên tài giỏi và con gái nhà giàu.
Mà tên tuổi nhà họ Lâm vẫn luôn là gia tộc hạng nhất ở đông nam, kể cả ở Trung Nguyên cũng rất có tiếng tăm, hơn nữa nhà họ Lâm và mấy đại gia tộc ở Trung Nguyên cũng có rất nhiều mối hợp tác làm ăn, cho nên hôm nay đến đây còn có gia chủ nhà họ Kiều, nhà họ Tống, nhà họ Kim…, thực lực của bọn họ còn lớn hơn cả nhà họ Châu, dĩ nhiên bọn họ đến đây đều vì Lâm Phá Quân.
“Nghe nói nhà họ Châu gả Châu Thần Thần cho Lâm Phá Quân là vì đắc tội với một nhân vật lớn, họ muốn có sự bảo vệ của nhà họ Lâm, điều này là thật sao?” Một công tử nhà giàu nâng chén lên cụng ly với một công tử nhà giàu khác nói nhỏ.
“Chắc chắn rồi, nếu không thì cậu tưởng lão già Lâm Phá Quân kia có thể lấy được Châu Thần Thần à, ôi trời, đáng tiếc thật, tôi còn muốn theo đuổi Châu Thần Thần, bây giờ không còn cơ hội nào nữa rồi.” Gã công tử nhà giàu mặt dầu bóng loáng kia thở dài, uống một hơi cạn hết ly rượu, tựa như uống cạn mà trong lòng không được vui.
“Châu Thần Thần là hoa khôi của đại học Trung Nguyên, nữ thần trong lòng đám đàn ông ở trường đại học Trung Nguyên, thật đáng tiếc, một đóa hoa tươi như vậy lại để một lão già xơi mất, tức quá đi!” Một gã khác cũng lắc đầu thở dài.
Trông dáng vẻ hai người giàu này cũng có ý với Châu Thần Thần.
“Nếu hai người các cậu không muốn chết, tốt nhất đừng có thảo luận đề tài này nữa, những lời của các cậu lọt đến tai Lâm Phá Quân, chỉ sợ gia tộc các cậu cũng sẽ gặp họa đấy.” Lúc này một gã công tử nhà giàu khác đi đến, nghe thấy hai người nói chuyện không khỏi nhíu mày, nếu không phải quan hệ của hắn với hai người này tốt, thì dĩ nhiên sẽ không nhắc nhở bọn họ.
Hai người dĩ nhiên biết sức mạnh của nhà họ Lâm, bọn họ cười ha ha xong cũng không lẩm bẩm nữa, gã công tử nhà giàu mặt dầu bóng loáng nói sang chuyện khác: “Hoa thiếu gia, cậu có biết rốt cuộc nhà họ Châu đã đắc tội với nhân vật lớn nào không? Nghe nói khoảng thời gian trước sau khi Châu Tuân Phi đi châu Phi một chuyến trở về, Châu Huấn Tài đã quyết định gả con gái Châu Thần Thần của ông ta cho Lâm Phá Quân, truyện này hơi kỳ quặc.”
“Nghe nói hình như là ông chủ của công ty Khoa học công nghệ Di Kỳ mới nổi ở Du Châu, trước đây Châu Tuân Phi đi Du Châu đã đắc tội với ông chủ của Công nghệ Di Kỳ gì đó.” Gã nhà giàu tên là Hoa thiếu gia uống một ngụm rượu vang đỏ rồi nói.
“Thì ra là người đàn ông khiến cả thế giới chấn động đó, chả trách nhà họ Châu không chọc vào nổi, người tài giỏi như vậy chắc cũng chỉ có nhà họ Lâm ở Đông Nam có thể chống đỡ nổi thôi.” Công tử nhà giàu mặt bóng dầu khẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy, nghe nói nhà họ Lâm là gia tộc võ thuật, gia tộc ẩn thế, đã tồn tại mấy trăm năm rồi, thế lực vô cùng lớn mạnh, Công nghệ Di Kỳ cũng chỉ là một công ty bình thường, dĩ nhiên không thể đánh lại gia tộc võ thuật như nhà họ Lâm. Đây cũng là một lý do khiến Châu Huấn Tài không tiếc gả con gái cưng cho một lão già.” Hoa thiếu gia chậm rãi nói.