"Hai mỹ nữ Hoa Hạ kia phù hợp quá, nếu như đến công ty chúng ta chụp ảnh tuyệt đối sẽ nổi tiếng hơn cả Sora Aoi năm đó đấy." Một tên người Nhật đeo kính dùng tiếng Nhật Bản nói.
"Ừ, chắc chắn có thể đưa nền điện ảnh Nhật Bản chúng ta lần nữa đến thời kỳ đỉnh cao." Một tên người Nhật khác có thân hình hơi gầy gật đầu nói, trong mắt tràn ngập ý đồ ɖâʍ tà.
"Tôi có chút giao tình với Vương-kun ở sòng bạc, hay là tôi đến nhờ anh ta giúp đỡ đưa hai cô gái này về công ty chúng ta?" Tên đeo kính nói
"Có thể thử xem, anh gọi điện cho Vương-kun thăm dò ý kiến của anh ta trước, nếu như thật sự có thể đưa hai mỹ nữ này về công ty chúng ta vậy thì hai người chúng ta nhất định sẽ kiếm được một mớ rồi." Tên đàn ông cao gầy gật đầu nói.
Tên đàn ông đeo kính rút điện thoại ra gọi một hồi sau đó tắt điện thoại rồi ra dấu "Ok".
Sau đó hai người liền đứng dậy đi về phía ba người Lục Trần.
"Xin hỏi ba vị đây cũng đến Citra du lịch à." Hai người ngồi xuống bên cạnh Lục Trần, khách sáo hỏi.
"Ừ, sao vậy?" Lục Trần nhìn hai vị khách không mời mà đến rồi lạnh nhạt nói.
"Ai da, chúng tôi là người ở Cintra, lần này đến Trung Hải du lịch đã cảm nhận được sự nhiệt tình của người Hoa Hạ các vị, bây giờ các vị đến đất nước chúng tôi du lịch thì chúng tôi vừa hay có may mắn để có thể nồng nhiệt tiếp đón các vị." Tên đeo kính nhiệt tình nói.
Lục Trần nhìn hai người, mặc dù cả hai người đều có biểu hiện rất tốt, nhưng ánh mắt đã bán đứng hai gã.
Lục Trần cười nhạt trong lòng, lập tức liền nhìn ra hai người này chắc chắn muốn mưu đồ chuyện gì đó.
Anh ấy lơ lãng nhìn Tiêu Tử Hinh, muốn xem xem có phải do Tiêu Tử Hình sắp xếp không.
Có điều nhìn thần sắc của Tiêu Tử Hinh thì không phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào.
"Cintra của các anh có những địa điểm du lịch vui chơi nào vui vậy?" Trần Sơ Nhiên nhìn hai người là người Cintra nên tò mò hỏi.
"Nhiều lắm, có Miếu thổ thần, có công viên mạch núi lửa, khu vui chơi hải dương học v.v, ngày mai đến Cintra chúng tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho các vị." Tên đàn ông hơi gầy mắt sáng lên nhiệt tình nói.
"Chúng tôi sao có thể làm phiền các anh được." Trần Sơ Nhiên lắc đầu, cô ấy căn bản không phải đến để du lịch, chỉ là thuận miệng nên nói đại vậy thôi.
"Không cần khách sao, người Cintra chúng tôi rất hiếu khách." Tên gầy gò cười nói.
"Đúng rồi, dưới tầng phụ một có rất nhiều tiết mục biểu diễn hay, hay là lát nữa chúng ta cùng đi xem được không?" Tên đeo kính gợi ý nói.
"Có những tiết mục ca nhạc gì vậy?" Trần Sơ Nhiên tò mò hỏi, cô ấy có chút dao động, bây giờ mới có 8 giờ tối, đi ngủ thì vẫn còn quá sớm, quay về phòng thì cũng chán.
Vừa hay có cơ hội được đi riêng với Lục Trần, cô ấy phải tranh thủ đi chơi nhiều hơn.
"Có nhảy hát, có xiếc thú, nhưng trò náo nhiệt nhất vẫn là trò chơi bài Florida. Hay là chúng ta đi xem thử nhé, tôi cam đoan các vị chơi xong sẽ không muốn về phòng ngủ cho mà xem." Trêи đeo kính nhìn thấy ba người đã ăn xong rồi liền nói.
Trần Sơ Nhiên vỗn dĩ không có hứng thú với những trò này, nhưng nếu như có thể cùng đi chơi với Lục Trần thì ý nghĩa lại khác rồi.
Cho nên cô ấy nhìn Lục Trần.
Lục Trần biết hai người Nhật Bản này có ý đồ xấu, nhưng anh ấy cũng không bận tâm, bây giờ về phòng cũng không ngủ được nên liền gật đầu nói: "Vậy chúng ta thử đi xem sao."
Hai tay người Nhật Bản không ngờ ba người này lại dễ dàng cắn câu như vậy, trong lòng rất vui mừng, cảm giác tỉ lệ thành công của việc này tương đối cao, liền vội vàng đứng dậy dẫn đường cho ba người tới tầng phụ một.
Tầng phụ một của du thuyền rất rộng, cả đại sảnh có đến mấy chục bàn đánh bài, mỗi bàn đều ngồi kín các du khách, có người chơi Poker, có người chơi bài ba lá Hoa Hạ, có người chơi đổ xúc xắc……
"Mọi người cũng đổi một ít thẻ để đánh bài đi, tiện chơi vài trò, nếu thua thì coi như chơi cho vui, thắng thì cũng được một chút." Tên đeo kính nhìn ba người Lục Trần nói, sau đó hắn đi đến quầy đổi phỉnh, đổi 100 nghìn tệ tiền phỉnh.
Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh đều lắc đầu ra ý họ chỉ đến xem cho vui thôi.
"Nếu như đã đến rồi thì chơi vài ván đi." Lục Trần cười rồi đi đổi 100 nghìn phỉnh đánh bài.
Hai tay người Nhật kia đã nhiệt tình rủ họ đến sòng bạc như vậy thì rõ ràng là muốn tiêu thật nhiều tiền của anh ấy rồi.
Nhưng đối với việc đánh bài, ngay đến anh ấy cũng phải nể phục chính bản thân mình rồi nên đương nhiên sẽ không sợ quỷ kế của mấy tay người Nhật kia.
"Chơi ở đại sảnh này thì không có gì vui cả, chúng ta đến phòng riêng chơi đi." Tên đeo kính nhìn thấy Lục Trần đi đổi thẻ liền cười nói.
"Cũng được." Lục Trần gật đầu rồi theo hai tay người Nhật đi vào phòng riêng.
Phòng riêng cũng rất rộng, bài trí rất hào nhoáng, lúc mấy người bước vào, chỉ có một chiếc bàn rất to đã có khoảng 5, 6 người ngồi, đang chơi xúc xắc, dường như đang đoán lớn nhỏ.
"Vương-kun." Hai người Nhật Bản gật đầu chào hỏi với một người đàn ông trung niên.
Trêи mặt của người trung niên có một vết sẹo trông khá là dữ tợn.
"Là bọn họ à, ngồi xuống chơi vài ván đi." Người đàn ông mặt sẹo nhìn hai người Nhật Bản rồi quét mắt nhìn một lượt Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh, nhanh chóng hiện lên vẻ ɖâʍ tà trong ánh mắt.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn được gặp một mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân như Trần Sơ Nhiên.
Du Châu là nơi sản sinh ra rất nhiều mỹ nữ từ xưa đến nay, hơn nữa Trần Sơ Nhiên cũng là mỹ nhân hàng đầu ở Du Châu, cũng khó trách tên mặt sẹo lại dấy lên tà niệm như vậy.
"Mau mời ngồi." Tên đeo kính rất nhiệt tình tiếp đón mời ba người Lục Trần ngồi, sau đó hai người cũng lần người ngồi xuống cạnh ba người Lục Trần.
"Yukidai-kun, ba vị này là bạn của anh sao, không giới thiệu với chúng tôi sao?" Tên mặt sẹo nhìn ba người Lục Trần trong lòng nghĩ hai mỹ nữ này quá xinh đẹp, nếu chỉ để đi chụp ảnh thôi thì quá lãng phí.
"Ai yo, Vương-kun không nói, tôi cũng quên mất đấy, tôi tên là Yukidai Kawa, không biết phải gọi ba vị thế nào?" Tên đeo kính cười ngại ngùng hỏi.
"Lục Trần, hai người họ là bạn của tôi." Lục Trần gật đầu không có ý định giới thiệu Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh, bởi vì anh ấy thấy không cần thiết.
"Ha ha, rất vui khi được làm quen với ba vị nam thanh nữ tú, tôi tên là Vương Chân, đây đều là bạn của tôi, chúng tôi cũng đến Cintra du lịch, buổi tối buồn chán nên mọi người cùng chơi vài ván chứ?" Tên mặt sẹo nhìn Lục Trần cười nói.
"Được thôi, đêm dài đằng đẵng, không tìm mấy trò vui vui giết thời gian thì cũng hơi vô vị." Lục Trần cười như khong cười nhìn tên mặt sẹo.
"Ha ha, xem ra người anh em này cũng là người biết chơi, vậy họ Vương tôi đêm nay xin được hầu người anh em chơi hết mình, mọi người thích chơi gì?" Vương Chân cũng cười nói.
"Chơi trò xúc xắc ban nãy các anh đang chơi đi." Lục Trần nói.
"Đoán lớn nhỏ hay đoán con số đây?" Vương Chân hỏi.
Ba quân xúc xắc vang lên đúng mười tám tiếng, nhỏ nhất là ba điểm, tổng điểm của ba quân xúc xắc cộng với nhau không quá chín điểm, như vậy là lớn, dưới chín điểm là nhỏ. Nếu như ba con sáu thì là con báo, nhà cái sẽ thông sát.
"Lớn nhỏ cược như thế nào, cược điểm thì cược thế nào?" Lục Trần dửng dưng nhìn Vương Chân.
"Lớn nhỏ 1 đền 2, điểm số 1 đền 10." Vương Trân nhìn Lục Trần, vẻ mặt cũng thể hiện biểu cảm cười như không cười.
"Vậy thì chơi đoán điểm đi, kϊƈɦ thích một chút." Lục Trần nhướn mày khẽ cười nói.
Đám tên mặt sẹo sáng cả mắt, trong lòng cười thầm.