*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nửa câu đầu khí thế hùng hồn, nhưng câu cuối cùng lại khiến người ta như ngã ngửa.
Diệp Phàm đứng bên đen mặt, anh hơi hối hận khi để Tần Tiểu Điệp lên tiếng, còn không bằng tự anh ra tay cho Hàn Bách Hào một trận.
Lau hết rượu trên mặt, Hàn Bách Hào như tỉnh ra vài phần, lập tức giận dữ nói.
Advertisement
“Con điếm, mày muốn chết hả?”
“Bốp!”
Advertisement
Câu trả lời của Tần Tiểu Điệp rất đơn giản, một cái tát thẳng vào mặt Hàn Bách Hào.
“Gia chủ nhà họ Hàn, rất uy phong lắm sao? Có tin tôi diệt luôn nhà họ Hàn không hả?”
Tần Tiểu Điệp cũng không phải dạng tầm thường, cô ta đã thừa hưởng toàn bộ sản nghiệp của Phan Khôn, tuy Diệp Phàm không giúp cô ta, nhưng chính vì có Diệp Phàm, Diêm Thiết Sơn mới dốc toàn lực giúp cho Tần Tiểu Điệp.
Trong tay có cả trăm đội bảo vệ quặng tuỳ ý Tần Tiểu Điệp điều động, lại cộng thêm trong mấy năm gần đây, khi còn bên cạnh Phan Khôn cô ta cũng đã bồi dưỡng được vài người của mình.
Vì vậy, những đám tàn dư đều bị cô ta thu phục bằng thủ đoạn độc ác, và Diệp Phàm không hề biết những chuyện này.
Hàn Bách Hào giận ra mặt, muốn diệt nhà họ Hàn?
Gã ta cười sự mu muội của Tần Tiểu Điệp, người chống lưng cho nhà họ Hàn bây giờ là Diệp Tử Long, nhà họ Diệp ở thủ đô.
“Con ả họ Tần kia, khai báo lai lịch đầy đủ ra đây, tao muốn xem xem mày định diệt nhà họ Hàn tao kiểu gì?”
“Mày đừng có bảo với tao người đứng sau lưng mày là nó nhá!”
Hàn Bách Hào chỉ về phía Diệp Phàm, giọng châm chọc nói: “Vừa rồi tao nghe mày gọi nó là chủ nhân, ha ha, cũng cởi mở quá nhỉ, nhưng mày nên biết nó chẳng qua cũng chỉ là thằng con ghẻ mà thôi, còn tao lại mới là đối tác của nhà họ Diệp, người mạnh kẻ yếu nhìn cái biết ngay!”
Tần Tiểu Điệp vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp Phạm lại chính là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, cho dù có là con ghẻ, thì thân phận cũng rất cao quý.
Ít nhất cũng không phải người mà Hàn Bách Hào có thể chọc vào được, và cũng chứng tỏ một điều nhà họ Diệp đang có nội chiến, Hàn Bách Hào dựa hơi vào bên có quyền.
“Thế nào? Tôi cho cô một lựa chọn, ở cùng tôi một đêm, tôi sẽ bỏ qua chuyện này”.
Hàn Bách Hào tỏ ra đắc ý, gã ta bây giờ còn chẳng có lấy một người bạn gái, tuy đã trở thành gia chủ của nhà họ Hàn, nhưng cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi.
“Ha ha, Hàn Bách Hào, anh thật không biết sợ chết...”, Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng, cái chết của Phan Khôn lại lần nữa ùa về trong ký ức.
Trên người ông ta phải có tới mười nhát dao, cuối cùng chết vì những nhát dao đâm loạn xạ đó, Hàn Bách Hào lại còn muốn ngủ với cô ta?
Cô ta không phải là chú bướm nhỏ xinh đáng yêu, mà là con bướm hút máu người, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
“Ha ha ha, đời khi đắc ý hãy nên vui, chớ để chén vàng trơ trước nguyệt, Diệp Phàm, chúng ta lại gặp nhau rồi...”