*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có điều khi nhìn kĩ lại, Diệp Phàm lại phát hiện ra có một vài điểm không giống lắm, tuy rằng chiêu thức khá giống với Thiếu Lâm Thiên Triền Thủ nhưng lại có chút khác biệt.
Dường như đây là phiên bản rút gọn vậy, các chiêu thức tiếp theo cũng không có sự mạch lạc, liên quan đến nhau bởi vì anh đã từng được nhìn thấy các cao tăng của Thiếu Lâm sử dụng Thiên Triền Thủ.
Vậy nên, khi Khổng Bằng nói muốn khiêu chiến với Thiếu Lâm, anh đã lắc đầu nghiêm mặt lại, võ công của Thiếu Lâm vang danh khắp chốn, không phải chỉ là lời nói suông.
Advertisement
Có điều mặc dù Thiên Triền Thủ mà Âu Dương Ngọc Quân sử dụng không phải là của chính tông, nhưng cũng có thể coi như đủ dùng.
Advertisement
Người đàn ông đã bị Âu Dương Ngọc Quân đánh cho tơi bời, cứ theo tiếng thét của Âu Dương Ngọc Quân mà bay ra khỏi căn phòng, còn đánh bay cả một chiếc bàn gỗ.
Thực lực của người đàn ông này trong nhóm người cũng phải thuộc top một top hai, nhưng chỉ trong chưa đầy ba phút là đã bị Âu Dương Ngọc Quân đánh bay, hơn nữa cậu ta vẫn đang trong trạng thái bị thương.
Không ít người không thể thốt nên lời, người này là người như thế nào, chỉ vài chiêu đã đánh gục được thủ lĩnh của bọn họ, Âu Dương Ngọc Quân giải quyết được tên đàn ông trong không đến ba phút, lại còn đang trong trạng thái bị thương.
“Anh trai quá giỏi!”, Tiểu Hy Hy đứng bên cạnh cổ vũ, vô cùng sung sướng.
“Các vị, tôi có thể gia nhập đội được chưa? Ít nhất tôi cũng có thể canh gác cho mọi người!”, Âu Dương Ngọc Quân lạnh nhạt mở miệng.
“Vậy còn em gái cậu?”. Lão Thương đứng dậy, chỉ vào Tiểu Hy Hy nói.
Âu Dương Ngọc Quân cười: “Yên tâm đi, cô bé có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân!”
“Bác cứ yên tâm, cháu sẽ tự lo cho bản thân mình!”, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Hy Hy, lão Thương cảm thấy hơi dở khóc dở cười, bất chợt ngẩn ngơ chớ đến cô cháu gái ở quê của mình.
Thở dài một hơi mới nói: “Được rồi, hôm nay coi như tôi phá lệ một lần!”
Âu Dương Ngọc Quân mỉm cười cảm kích, hành lễ với lão Thương, nhưng hơn cả là sự biết ơn đối với Diệp Phàm.
Nếu như Diệp Phàm không cho cậu ta một thứ đồ thần kì, giết một con sói thôi cậu ta cũng thấy khó.
Hơn nữa anh còn nói với cậu ta là viên đá thần kì này hoặc có thể cắt ra thành linh nhũ, có thể làm cho vết thương của cậu ta có chuyển biến tốt.
Mặc dù anh nói chỉ là giúp đỡ, không cần phải báo đáp gì cả, nhưng cuối cùng cũng phải phân ra một chút.
Cùng lúc này, trong một sân trại bỏ hoang của một nhà nông ở trấn Ô Sao, lúc này mọi người đang rục rịch, có chừng mười lăm tên lính đang ở trong sân, và đi canh gác bên ngoài.
“Anh nói thử xem tướng quân Shari tại sao lại không đến để tiếp ứng cho chúng ta? Chỗ này cách biên giới chưa đến mười ki-lô-mét mà!”
“Cái chết của tướng Khôn Sa đã làm cho Tam Giác Vàng không thể chịu đựng nổi, tướng quân Shari bắt buộc phải ở lại nơi này, nói không chừng còn ăn được một miếng thịt mỡ, chúng ta không cần mạo hiểm chạy đến đây để cướp nguyên thạch lại còn bị truy sát đến đây!”
“Nếu đã như vậy thì cứ thức trắng đêm nay đi, bảo tất cả mọi người hãy nâng cao cảnh giác!”