*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Advertisement
“Cô?”
Advertisement
Người phụ nữ trung niên lắc đầu cười hiền từ, nói: “Con nên gọi là bà, gọi cô thì trẻ quá, trẻ quá”.
Hoắc Thanh Thanh cười ngọt ngào: “Cô ơi, trông cô chỉ khoảng năm mươi thôi, gọi bà thì hình như già quá ạ!”
Mái tóc người phụ nữ đen óng ả, nhìn có vẻ chỉ khoảng năm mươi, vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn có phong thái cao sang quý phái.
Tuy bà cười hiền lành, nhưng Hoắc Thanh Thanh vẫn cảm nhận được áp lực, mỗi một động tác đều rất cẩn thận dè dặt.
“Con bé này, ngay đến ông nội con ở trước mặt ta cũng chỉ là hậu bối, con muốn vượt mặt ông nội con sao?”, người phụ nữ cười.
“Bà biết ông nội con ạ?”, Hoắc Thanh Thanh kinh ngạc.
“Không biết!”, người phụ nữ trả lời rất dứt khoát.
Hoắc Thanh Thanh ngượng ngập, trong lòng hơi cạn lời, người phụ nữ lắc đầu cười, lại đưa cho cô ta một cốc trà xanh.
“Bà ơi, tại sao hai người lại sống ở đây?”, Hoắc Thanh Thanh tò mò hỏi.
Nơi này ở sâu trong núi Bắc Manh, bốn phía là núi đồi, đến điện cũng không, còn phải dùng nến thắp sáng.