Một tiếng keng lớn vang lên, sự va chạm mạnh khiến cô ta bị đẩy lùi về sau.
Diệp Phàm lắc cổ tay, ngón tay di chuyển sợi tơ vàng nối liền với Long Lân, Long Lân vốn sắp rơi xuống lại bật lên phi nhanh vào người cô gái!
Advertisement
“Không…”
Cô ta hét to một tiếng, trừng mắt nhìn Long Lân đang phi vào ngực mình, muốn cản lại cũng không còn kịp nữa.
Advertisement
“Cậu trai trẻ, sát khí hơi nặng đấy!”, ông lão đang uống trà, nhàn nhạt lên tiếng.
Ngón tay nhúng nhẹ vào chén trà, một giọt nước bắn lên, ông lão gẩy ngón một cái, Diệp Phàm liền biến sắc.
Ngay sau đó, giọt nước giống như viên đạn bắn về phía Long Lân.
“Keng!”
Giọt nước định bắn vào mặt bên của Long Lân, nhưng quỹ đạo ban đầu lại bị chệch hướng, cuối cùng bắn vào chậu hoa đằng sau, giây phút bắn trúng, chậu hoa vỡ tan tành.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm lắc tay, Long Lân lại quay trở về trong tay, sắc mặt anh đanh lại.
Một giọt nước là có thể làm người khác bị thương, cái này còn lợi hại hơn là dùng lá cây làm phi tên, dù sao thì nước cũng là thể lỏng!
Phải đạt được trình độ nào mới có năng lực cường mạnh như này, cho nên Diệp Phàm không thể không lo lắng!
“Cậu trai trẻ, cậu đúng là dám xuống tay thật…”
Ông lão nhìn cô gái lại đang ho ra máu một cái, trong lời nói mang theo sự sắc lạnh.
Diệp Phàm cười khẩy, hất cằm: “Cô ta giết tôi thì tôi giết cô ta, tôi không đấu lại ông, muốn giết thì ra tay đi!”
Trần Hoa đứng một bên lập tức nôn nóng vô cùng, sao Diệp Phàm lại chọc vào nhân vật lớn này, vừa muốn lên tiếng thì Trần Phược Dương vội chạy đến kéo cô ta vào một góc.
Người làm cục trưởng cục cảnh sát như ông ta, mở miệng ra là đòi chém đòi giết, nói ra cũng có thể dọa khối người, nhưng thực ra ông ta rất bất đắc dĩ, đây không phải là chuyện có thể chen vào.
Ông lão nghe thế, lắc đầu cười nhạt: “Ha ha, cậu không phải là người đầu tiên dám nói với tôi như vậy, cậu có biết người trước kia từng nói như thế với tôi, có kết cục như nào không?”
“Chết!”