Chương 41: Hồng Phong Lâm, Hứa Thái Bình tọa sơn quan hổ đấu
"Ngươi giúp ta lưu ý cô nương mặc áo xanh kia là được."
Hứa Thái Bình có chút dở khóc dở cười nói.
"Tốt thôi."
Bạch Vũ nhẹ gật đầu đáp ứng.
"Nữ tử mặc áo lục kia, giờ phút này đang cùng một tiểu cô nương áo trắng đứng ở một chỗ. Những người khác thì tản vào bên trong Hồng Phong Lâm, hẳn là đang chuẩn bị săn giết một con yêu thú nào đó."
Dường như muốn hiển lộ thị lực siêu phàm của mình trước mặt Hứa Thái Bình, Bạch Vũ cố ý đem tình huống phía dưới nói tỉ mỉ hết mức có thể, và điều này cũng vừa vặn là điều Hứa Thái Bình muốn biết.
"Tử Câm tỷ tỷ thế mà thật sự đến Thanh Phong hạp rồi, không có gì bất ngờ, bọn họ muốn đi săn yêu thú, hẳn là đầu Hổ yêu kia."
Hứa Thái Bình âm thầm phỏng đoán trong lòng.
"Ồ, Hứa Thái Bình, làm sao ngươi biết trong núi rừng phía dưới có một nữ tử mặc áo xanh?"
Lúc này Bạch Vũ bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi.
"À, đó là ta trước kia tại ngoài núi quen biết một vị tỷ tỷ, lúc trước nghe nàng nói sẽ đến Thanh Phong hạp đi săn trong những ngày gần đây."
Bị Bạch Vũ nghe ra lỗ hổng trong lời nói, Hứa Thái Bình cũng không quá bối rối, tỉnh táo biên ra một cái lý do.
"Ồ? Cho nên chuyện tiểu tử ngươi cùng ta đi ra ngoài tìm dê vàng là giả, mục đích thấy cô nương áo lục kia mới là thật?"
Điều khiến Hứa Thái Bình cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Bạch Vũ không hề nổi giận vì bị lừa gạt, ngược lại tỏ ra rất hứng thú hỏi han Hứa Thái Bình.
"Bạch Vũ huynh, thực không dám giấu giếm, tìm dê vàng là thật, mà muốn gặp mặt vị tỷ tỷ kia cũng là thật."
Hứa Thái Bình quyết định không giấu diếm nữa.
"Hứa Thái Bình sợ là đã vừa ý nữ tử áo lục kia rồi đi?"
Bạch Vũ bỗng nhiên "Hắc hắc" cười một tiếng hỏi.
"A?"
Tư duy của Bạch Vũ nhảy số quá nhanh, lập tức khiến Hứa Thái Bình có chút trở tay không kịp.
"Các ngươi giờ đã tiến đến bước nào rồi? Đã dắt tay chưa? Đã hôn môi chưa? Hay là nói các ngươi đã... Hắc hắc hắc..."
Không đợi Hứa Thái Bình kịp nghĩ ra câu trả lời thế nào, Bạch Vũ lại ném ra từng câu khiến Hứa Thái Bình đỏ mặt tía tai.
"Bạch... Bạch Vũ huynh, ta cùng Tử Câm tỷ tỷ, chỉ là bạn bè thôi..."
Hứa Thái Bình lắp bắp trả lời.
"Bạn bè? Các ngươi loài người, nam nhân thích nữ nhân, không phải là vì dắt tay, vì hôn môi sao?"
Bạch Vũ tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Hứa Thái Bình xấu hổ.
"Rốt cuộc là ai đã dạy hắn những điều này vậy? Bạch thúc? Không thể nào!"
Hắn oán thầm trong lòng.
"Rống!..."
Ngay lúc Hứa Thái Bình không biết nên trả lời câu hỏi của Bạch Vũ thế nào, từ trong núi rừng dưới mặt đất bỗng nhiên vọng lên một tiếng hổ gầm.
Dù khoảng cách xa đến vậy, tiếng hổ gầm này vẫn khiến Hứa Thái Bình cảm thấy rùng mình.
"Ồ? Bọn họ muốn đi săn, vậy mà lại là đầu lão hổ thích nuôi trành quỷ kia."
Bạch Vũ chẳng những không hề kinh sợ trước tiếng hổ gầm, ngược lại còn trêu chọc đầu Hổ vương kia.
"Bạch Vũ huynh cũng biết con hổ yêu này?"
Hứa Thái Bình ngẩng đầu tò mò nhìn Bạch Vũ.
"Trước kia nghe cha ta nhắc qua, lúc ấy con Gió Bắc Hổ này còn chưa thành yêu, Tây Phong Các cũng không quản, bây giờ muốn quản cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể mời đệ tử trên núi xuống núi săn giết. Bất quá con yêu này xảo quyệt vô cùng, dưới tay lại nuôi năm sáu con trành quỷ, cho nên mới có thể tiêu dao tự tại trong núi này đến tận bây giờ."
Bạch Vũ hững hờ trả lời, lập tức lại cảnh giác hỏi Hứa Thái Bình:
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta ra tay giúp đỡ tiểu tình nhân của ngươi à?"
"Ai, ai nói nàng là tiểu tình nhân của ta chứ?"
Hứa Thái Bình bị Bạch Vũ bất ngờ thốt ra hai chữ "tiểu tình nhân" dọa đến run rẩy, suýt chút nữa ngã nhào khỏi lưng nó.
"Ta nói thật cho ngươi biết, linh cầm ở Vân Lư sơn đều đã ký kết hồn khế với Thanh Huyền tông, trừ phi sự an nguy bản thân bị đe dọa, hoặc được tông môn cho phép, nếu không không được nhúng tay vào tranh đấu trong núi, dù là giúp đỡ đệ tử Thanh Huyền tông."
Bạch Vũ tiếp lời.
"Bạch Vũ huynh, ta không có ý bảo huynh ra tay giúp đỡ. Ta chỉ hơi lo lắng cho Tử Câm tỷ tỷ, muốn huynh giúp ta quan sát tình hình chiến đấu phía dưới thôi."
Hứa Thái Bình thành thật trả lời.
"Việc này thì có thể, nhưng ta không thể cứ vậy mà giúp ngươi không công được."
Bạch Vũ trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói.
"Ta có thể trả cho Bạch Vũ huynh 10 mai Công Đức tệ."
Hứa Thái Bình hào phóng nói.
"Ta không cần Công Đức tệ."
Bạch Vũ lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt:
"Nhưng sau này ngươi hôn môi cô nương áo lục kia xong, nhất định phải kể cho ta nghe một tiếng, nói xem rốt cuộc mùi vị thế nào, có ngọt không, có thơm không."
...
Bên trong Hồng Phong Lâm.
"Ngao!..."
Một tiếng hổ gầm vang lên, một trận cuồng phong càn quét khắp Hồng Phong Lâm, lá phong bay múa đầy trời.
"Bất Ngữ muội muội, chúng ta trốn trước."
Liễu Tử Câm kéo tay Lâm Bất Ngữ, chân đạp lên một chiếc lá phong, thân hình nhẹ nhàng lướt đi, đáp xuống ngọn một cây phong mộc to lớn.
Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện thân hình hai người.
Nhờ vị trí quan sát thuận lợi này, Liễu Tử Câm và Lâm Bất Ngữ rốt cuộc phát hiện ra ở sâu trong Hồng Phong Lâm, Hổ yêu dẫn theo hai con trành quỷ đang giao chiến với Lục Thần.
Vì nhiệm vụ chủ yếu là dụ địch, nên phần lớn thời gian Lục Thần đều vừa đánh vừa lui, ít khi giao chiến trực diện với hổ yêu và trành quỷ, mà chỉ dùng thân pháp linh xảo để không ngừng trốn tránh và quấy rối.
"Thương lang!"
Ngay khi Lục Thần dụ được trành quỷ và hổ yêu đến vị trí đã hẹn trước, hắn đột nhiên rút thanh trường kiếm bên hông, thân hình xoay tròn, một kiếm chém về phía hai con trành quỷ.
"Coong!~"
Trường kiếm vung ra trong chớp mắt, từng đạo kiếm khí ngưng tụ từ chân nguyên mang theo tiếng kim loại chiến minh, như những vòng xoáy liên tục chém xuống thân hai con trành quỷ.
"Ầm!"
Chỉ trong nháy mắt, trên người hai con trành quỷ xuất hiện mấy vết thương sâu hoắm đến tận xương, thân thể bị kiếm khí chứa đựng lực trùng kích lớn hất văng lên không trung.
Điều quan trọng hơn là, khác với những vết thương do đao kiếm thông thường gây ra, kiếm thương được bồi thêm kiếm khí tinh thuần này không chỉ gây tổn thương đến nội tạng qua kinh mạch, mà còn làm hại đến cả âm hồn của trành quỷ.
"A!!..."
"A!"
Trong khoảnh khắc, hai con trành quỷ đau đớn lăn lộn trên đất.
"Khó trách sư tỷ nói kiếm tu vô chỗ bất trảm."
Lâm Bất Ngữ, người vẫn luôn im lặng không nói, bỗng nhiên thốt ra một câu.
"Sư muội nói không sai, kiếm tu có sát phạt chi lực mạnh nhất, nhưng yêu cầu tu hành cũng vô cùng hà khắc, phải đục mở khí phủ núi tuyết, rồi đem chân khí luyện thành kiếm khí, Lục sư huynh tài năng như vậy, quả thực là hiếm có."
Liễu Tử Câm khẽ gật đầu đồng tình.
Lâm Bất Ngữ không nói gì thêm, vẫn dùng ánh mắt bình lặng không gợn sóng nhìn chăm chú vào tình hình trước mắt.
Liễu Tử Câm chắc chắn không biết, lúc này trong tay áo của Lâm Bất Ngữ, có một đạo kiếm khí đang như con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay nàng.
"Rống!!..."
Đúng lúc này, thân thể khổng lồ của hổ yêu nhảy xổ ra, đè gãy một mảng lớn cây phong, một trảo mang theo ba đạo trảo ảnh cương phong sắc bén chụp về phía Lục Thần.