Chương 05: Lâm Hạo quỳ xuống! Lâm Kiến Quân nước mắt tuôn đầy mặt, thất vọng lên đến cực độ!
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Khi Lâm Hiên "ban thưởng" xong mấy cái "lớn bích đông".
Trong đầu đột nhiên vang lên một đạo âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Đinh! Túc chủ cùng Lâm Hạo "cái tát" dán dán, ban thưởng 1 điểm tích lũy. 】
Hả?
Cái này cũng được nữa à!
Lâm Hiên giơ bàn tay phải lên nhìn một chút, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mà người đồng dạng không thể tin nổi, còn có Lâm Hạo ở đối diện.
Hắn không nghĩ tới chỉ là nhắc đến Tô Thanh Ca thôi mà Lâm Hiên lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Có điều chẳng phải hai người trước đây chưa từng gặp nhau sao?
Sao Lâm Hiên lại xưng hô "nàng dâu" một cách tự nhiên như vậy? Chẳng lẽ cưới một người thực vật lại khiến ngươi vui vẻ đến vậy ư?!
Chuyện này thật không khoa học chút nào!
Lâm Hạo che gò má ửng đỏ, cảm giác đau rát vẫn còn, nhắc nhở hắn về sự thật vừa bị đánh.
Điều này khiến hắn lập tức nổi trận lôi đình.
Dù sao thì trong suốt hai năm rưỡi qua, hắn chưa từng chịu thiệt thòi gì từ Lâm Hiên, chứ đừng nói đến chuyện bị đánh.
Cái gọi là "bị đánh" trước đây, đều chỉ là màn kịch do hắn tự biên tự diễn ra để lừa gạt Lâm Kiến Quân mà thôi.
Nhưng hôm nay...
Hắn lại thật sự phải chịu mấy cái "lớn bích đông" rõ ràng như vậy ư?!
Vô cùng nhục nhã!
Nhưng nghĩ lại, như vậy có lẽ sẽ diễn càng thật hơn.
Thế là Lâm Hạo hít sâu một hơi, vì không muốn để một tát này trở nên khổ sở một cách uổng phí.
Hắn vô cùng thuần thục ngã xuống đất, đồng thời hung tợn trừng mắt về phía Lâm Hiên.
Lần này ngươi chết chắc rồi!
Hắn vừa hé miệng, chuẩn bị kêu rên thật lớn để gây sự chú ý cho Lâm Kiến Quân ở dưới lầu.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã bị một cái "lớn bích đông" đánh gãy.
"Bốp!"
Lâm Hiên thu tay lại, thần sắc cổ quái, cẩn thận lắng nghe tiếng nhắc nhở trong đầu.
【 Đinh! Túc chủ cùng Lâm Hạo "cái tát" dán dán, ban thưởng 2 điểm tích lũy. 】
Điểm tích lũy ban thưởng tăng lên?
Chẳng lẽ đánh càng mạnh tay, "cái tát" dán càng dùng sức thì sẽ thu được càng nhiều điểm tích lũy hơn sao?!
Ánh mắt Lâm Hiên xoay động, dường như đã đoán ra mấu chốt của vấn đề.
Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Hạo, hắn không chút khách khí giơ hai tay lên, trái phải khai cung, liên tục "ban thưởng" mấy cái "lớn bích đông" nữa.
Giờ phút này,
Âm thanh "bốp bốp" vang lên không ngớt bên tai.
Và đồng thời vang lên, còn có tiếng "đinh đong" trong đầu Lâm Hiên.
【 Đinh! Túc chủ cùng Lâm Hạo "cái tát" dán dán, ban thưởng 2 điểm tích lũy. 】
【 Đinh! Túc chủ cùng Lâm Hạo "cái tát" dán dán, ban thưởng 3 điểm tích lũy. 】
【 Đinh! Túc chủ cùng Lâm Hạo "cái tát" dán dán, ban thưởng 1 điểm tích lũy. 】
【 Đinh! Túc chủ cùng Lâm Hạo "cái tát" dán dán, ban thưởng 2 điểm tích lũy. 】
...
Sau mười cái tát liên tiếp.
Lâm Hạo đã sớm mặt mũi be bét máu, lâm vào trạng thái hôn mê.
Chiếc kính gọng vàng trên mặt hắn cũng bị đánh bay đi đâu không rõ.
"Tổng cộng thu được 30 điểm tích lũy, tạm được!"
Lâm Hiên xoa xoa vết máu trên tay, hài lòng gật đầu.
Rồi hắn vác ba lô lên vai, nhanh chân đi xuống lầu, bỏ lại Lâm Hạo thê thảm hôn mê ở đó...
Đại sảnh biệt thự.
Lâm Hiên vừa mới bước xuống lầu, đã nghe thấy tiếng gầm gừ từ Lâm Kiến Quân trên ghế sofa vọng đến.
"Nghịch tử, còn không mau mau quỳ xuống!"
"???".
Lâm Hiên lộ vẻ mặt cổ quái, nhìn Lâm Kiến Quân như nhìn một kẻ ngốc.
"Đồ hỗn trướng, ngươi dám dùng ánh mắt gì nhìn ta hả?"
"Điếc tai rồi à? Còn không mau quỳ xuống, trong mắt ngươi còn có ta là cha không hả!!!"
Thấy Lâm Hiên thờ ơ.
Lâm Kiến Quân như thể quyền uy của người cha bị khiêu khích, đột ngột đứng dậy khỏi ghế sofa, hung dữ trừng mắt Lâm Hiên, muốn dùng uy nghiêm áp chế đối phương.
Ngày thường.
Chỉ cần thấy ông nổi giận, Lâm Hiên sẽ run rẩy như chuột thấy mèo, cúi đầu xưng thần ngay.
Ngay lúc Lâm Kiến Quân tưởng rằng mọi chuyện vẫn sẽ như trước, Lâm Hiên nhíu mày, giận dữ nói:
"Cha? Ta nào có cha? Cha ghẻ thì có!"
"Mày nói cái gì hả???"
Lâm Kiến Quân ngây người, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Ta nói..."
"Từ cái ngày ông dẫn con nhỏ kia vào nhà, cái gì mà cha ruột đã sớm biến thành cha ghẻ rồi."
Nghe vậy.
Lâm Kiến Quân tức giận tím mặt, còn chưa kịp gào thét thì Bạch Nguyệt Lan đã âm thầm rơi lệ, vẻ mặt đau thương nói:
"Tiểu Hiên, ta là mẹ của con mà! Sao con có thể nói với ta như vậy? Ô ô ô..."
"Ha ha... Làm mẹ ta á? Loại tiểu tam như cô cũng xứng? Mẹ ta mất sớm rồi."
Sắc mặt Bạch Nguyệt Lan trắng bệch, lảo đảo lùi lại mấy bước, như thể bị vạch trần đến nỗi đau thấu tim gan.
Thấy vậy.
Lâm Kiến Quân vội vàng an ủi Bạch Nguyệt Lan một cách dịu dàng, ra vẻ đau lòng hơn cả chính mình.
Rồi ông quay phắt đầu lại, trừng mắt Lâm Hiên, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và thất vọng.
"Đủ rồi!!!"
"Mày là đồ súc sinh có còn lương tâm hay không, mày còn là người không hả?"
"Mày có biết hay không... Vừa nãy mẹ mày còn bênh vực mày, bảo ta đừng so đo chuyện mày đẩy Hạo Nhi xuống lầu."
"Vậy mà mày lại thốt ra những lời đả thương người như vậy, còn không mau lập tức quỳ xuống xin lỗi mẹ mày đi!!!"
...
Đón nhận ánh mắt ghét bỏ của Lâm Kiến Quân.
Không biết tại sao, trong lòng Lâm Hiên trào dâng một cỗ bi thương phẫn nộ.
Đó là sự uất ức và không cam lòng mà tiền thân để lại.
Bị ảnh hưởng bởi điều này, Lâm Hiên cũng không khỏi cảm xúc kích động, bỗng vén áo lên, để lộ một mảng sẹo lớn màu đỏ sau bỏng nước sôi trên ngực.
Những vết sẹo màu đỏ chồng chất lên nhau, tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da trắng mịn xung quanh.
Nhìn qua có vẻ hơi ghê tởm, nhưng lại khiến người ta rợn cả tóc gáy.
"Nhìn thấy vết sẹo này không? Ông còn có mặt mũi bảo tôi đừng so đo à? Hơn nữa ông nghe rõ đây!"
"Tôi căn bản không hề đẩy Lâm Hạo xuống lầu, là thằng cháu trai kia tự giả vờ ngã xuống cầu thang, nếu không sao có thể không hề sứt mẻ gì? Động não lên được không!"
Liếc nhìn những vết sẹo đáng sợ trên người Lâm Hiên, tim Lâm Kiến Quân giật thót hai nhịp, trong mắt lóe lên một tia đau lòng.
Nhưng khi nghe Lâm Hiên nói xấu con riêng của mình.
Ông vẫn vô thức lắc đầu liên tục, giận dữ mắng mỏ:
"Ý mày là Hạo Nhi cố ý hãm hại mày à? Ăn nói hàm hồ!"
"Tiểu Hạo đơn thuần và lương thiện như vậy, một đứa trẻ ngây thơ vô tội như thế sao có thể làm ra những chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy được?"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó!!!"
...
Nhìn Lâm Kiến Quân từ đầu đến cuối vẫn cố chấp.
Lâm Hiên chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Được rồi, tôi mệt rồi.
Cái nhà Lâm này cứ nhanh chóng mà lụi tàn đi thôi.
Nát bét không cứu vãn nổi.
Ngay lúc này, một tràng tiếng khóc than vang lên từ phía cầu thang.
"Cha, mẹ! Mọi người nhìn mặt con này, nát hết rồi! Ô ô ô..."
Ngay sau đó.
Lâm Hạo với khuôn mặt sưng vù như đầu heo lao xuống, nhào vào lòng Lâm Kiến Quân khóc ròng.
"Hạo Nhi, cái này, cái này, cái này... Rốt cuộc là ai làm hả con?"
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con trai út, Lâm Kiến Quân vô cùng kinh hãi.
Rồi ông liên tưởng đến điều gì đó, bỗng ngẩng đầu lên trừng mắt Lâm Hiên.
"Là mày!!!"
"Ừ, là tôi. Ai bảo hắn lắm mồm!"
"Mày là đồ súc sinh! Dám xuống tay với anh em, đánh đập em trai của mình. Hôm nay tao không thể dễ dàng tha cho mày được!"
Thấy sự việc đã đến nước này, Lâm Hiên vẫn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Cơn giận của Lâm Kiến Quân bùng nổ trong nháy mắt.
Ông thật sự nổi giận rồi, quyết tâm phải ra tay để thiết lập lại uy nghiêm của người cha trước mặt Lâm Hiên.
Ông rút chiếc thắt lưng da bên hông ra, định giáng xuống người Lâm Hiên.
Nhưng Lâm Hiên đâu dễ dàng chịu trói.
Vừa giơ tay lên, chuẩn bị phản công bằng vài cái "lớn bích đông"!
Một người phụ nữ lê hoa đái vũ đột nhiên dang hai tay ra, chắn trước mặt hắn.
"Lão công, đừng mà! Tiểu Hiên nhất định là nhất thời xúc động thôi, anh tha cho nó đi!"
"Con hư tại mẹ!"
"Em thân là mẹ của nó, là em không dạy dỗ nó nên người. Nếu anh muốn đánh, vậy thì đánh em đi!"
"...".
Bạch Nguyệt Lan nước mắt giàn giụa, khóc đến khàn cả giọng, ra vẻ một người mẹ vĩ đại chết cũng muốn bảo vệ con.
"Nguyệt Lan, em cần gì phải thế! Cái thằng nghịch tử này có đáng để em làm vậy đâu..."
Ánh mắt Lâm Kiến Quân trở nên phức tạp.
Ông hoàn toàn bị tấm lòng yêu thương con vô bờ bến này làm cho rung động sâu sắc.
Còn bên cạnh ông, Lâm Hạo với khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên nắm lấy tay phải đang cầm thắt lưng của Lâm Kiến Quân.
Cậu ta nghẹn ngào cầu xin:
"Cha! Cha đừng đánh anh trai! Vết thương đó không phải anh trai đánh đâu! Đều là lỗi của con... Lỗi của con cả..."
"Anh trai! Cha dạo này không được khỏe, anh đừng chọc cha giận nữa mà. Con xin anh..."
Lâm Hạo vừa khóc vừa van xin.
Rồi cậu ta "bịch" một tiếng, đột ngột quỳ xuống trước Lâm Hiên, ôm chặt lấy ống quần hắn không buông.
"Anh Lâm Hiên, em biết anh hận em, cảm thấy em đã cướp đi sự sủng ái của cha. Nhưng em thật sự chưa bao giờ có ý định tranh giành gì với anh cả!"
"Em xin lỗi, từ trước đến giờ em đã không cân nhắc đến cảm xúc của anh. Nhưng tất cả những chuyện này không liên quan đến cha, em xin anh đừng chọc cha giận nữa."
"Em có thể đi, em có thể rời khỏi nhà họ Lâm ngay lập tức. Chỉ cần anh bằng lòng xóa bỏ hiềm khích với cha, em có thể biến mất vĩnh viễn khỏi mắt anh..."
"Đều là tại em không tốt! Em ích kỷ, em tham lam tình yêu của cha. Nếu như em chưa từng đến cái nhà này thì tốt, nếu như em chưa từng được sinh ra thì tốt..."
"...".
Thấy hai mẹ con Lâm Hạo khóc lóc thảm thiết.
Lâm Kiến Quân chỉ cảm thấy tim mình như rỉ máu.
Vợ con của ông, thật sự quá hiểu chuyện!
Rõ ràng phải chịu nhiều uất ức như vậy, mà vẫn một lòng suy nghĩ cho người khác.
So sánh với đó.
Lâm Hiên lúc này đứng một bên với nụ cười nham hiểm trên môi, thờ ơ lạnh nhạt, càng trở nên xấu xí và đáng ghét hơn bao giờ hết.
Lâm Kiến Quân rốt cuộc không thể kìm nén được sự căm phẫn ngút trời trong lòng, gào lên:
"Lâm Hiên, mày có còn là người không hả?!"
"Chẳng lẽ nhìn thấy cảnh này, mày thật sự không có chút xúc động muốn quỳ xuống sao?!"
"Mẹ mày, em trai mày đã dụng tâm lương khổ như vậy, mày thật sự không cảm nhận được một chút nào sao? Lương tâm của mày... Thật sự bị chó tha rồi à?"
"Mày bây giờ, thật... Thật quá khiến cha thất vọng rồi..."
"...".
Nói đến câu cuối cùng.
Nước mắt Lâm Kiến Quân tuôn trào, giọng nói nghẹn ngào.
Ánh mắt nhìn đứa con trai lớn tràn đầy sự tiếc nuối "tiếc rèn sắt không thành thép".
Ông thật sự không thể hiểu nổi...
Đã từng có lúc.
Lâm Hiên là niềm kiêu hãnh của ông.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà lại khiến nó trở thành một người ngang ngược không thèm nói đạo lý như vậy...