Chương 04: Nói ta không có vấn đề thì thôi, nhưng ngươi dám nói vợ ta! Lớn bích đông hô chết ngươi! ! !
"Tốt, chuyện hôn ước này ta đã quyết định."
"Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc cái nghịch tử kia dám đẩy Hạo nhi xuống lầu."
"Hừ! Ta chỉ muốn để nó thay Tiểu Hạo thực hiện hôn ước, thế là đã quá tiện nghi cho nó rồi..."
Lâm Kiến Quân không đành lòng nhìn người vợ yêu khóc, vung tay lên, bá khí tuyên bố.
Nghe vậy,
Trong mắt Bạch Nguyệt Lan lóe lên vẻ vui mừng, nhưng miệng vẫn không ngừng quan tâm Lâm Hiên:
"Nhưng mà Tiểu Hiên nó có thể chấp nhận sao? Ai, nói đến việc này cũng là do con trai chúng ta cả!"
"Nếu không phải nó bất cẩn làm đổ nước lên người Tiểu Hiên, Tiểu Hiên đâu đến nỗi hoảng hốt đẩy ngã Hạo nhi…."
Nói đến đây,
Bạch Nguyệt Lan lạnh lùng hừ một tiếng, ra vẻ muốn véo Lâm Hạo.
Mà Lâm Hạo cũng rất phối hợp, không tránh né mà nhận lấy màn "xoa bóp" của mẹ.
Đồng thời, hốc mắt đỏ hoe, trong miệng không ngừng tự trách:
"Đều là lỗi của con, là con có lỗi với ca ca, nếu không phải con đi đường không cẩn thận..."
Thấy cảnh mẫu tử tình thâm, khổ sở như vậy, Lâm Kiến Quân đau lòng vô cùng.
Vội vàng chắn trước mặt Bạch Nguyệt Lan để ngăn cản:
"Thôi thôi thôi, sao em lại có thể đánh con trai chứ?"
"Nó chẳng qua là vô ý làm đổ nước sôi lên người Lâm Hiên thôi mà, có gì to tát đâu? Bôi chút thuốc là khỏi ấy mà!"
"Người sai là cái nghịch tử kia chứ không phải Tiểu Hạo. Rõ ràng là nó không nhìn đường gây ra tai nạn, còn dám trả đũa! !"
"Càng nói càng tức, Tiểu Hạo! Con mau đi gọi cái nghịch tử kia xuống đây, ta bắt nó phải xin lỗi con! !"
Thấy sắc mặt Lâm Kiến Quân đỏ lên, rõ ràng là đã nổi giận thật sự,
Bạch Nguyệt Lan và Lâm Hạo kín đáo liếc nhau, cả hai đều thấy rõ sự đắc ý trong mắt đối phương.
Chỉ là ngoài mặt vẫn ra vẻ khuyên can, điên cuồng châm ngòi thổi gió.
"Đừng như vậy mà ông xã! Tiểu Hiên vốn đã có ý kiến với Hạo nhi rồi. Nếu anh ép nó xin lỗi, Tiểu Hiên chắc chắn sẽ bất mãn với anh."
"Đúng đó, cha! Chuyện này là lỗi của con, hay là để con đi xin lỗi ca ca đi!"
"Dù sao con là em trai, chịu chút ấm ức cũng không sao! Con không muốn phá vỡ tình phụ tử thâm hậu giữa ca ca và cha."
". . ."
Nhìn hai mẹ con Lâm Hạo từ đầu đến cuối đều suy nghĩ cho mình,
Lâm Kiến Quân thấy cay cay nơi sống mũi, cảm động rối tinh rối mù.
"Haizz, hai người con đó! Quá thiện lương rồi..."
"Nhưng càng như vậy, ta càng không thể để các con phải chịu ấm ức này. Nếu không chẳng phải hóa ra ta không phân biệt phải trái sao?"
Thấy Bạch Nguyệt Lan vẫn giữ vẻ mặt "Con không muốn làm khó anh",
Lâm Kiến Quân trong lòng càng đau xót, càng kiên định ý nghĩ của mình.
"Thôi, các con đừng khuyên nữa! Tiểu Hạo, con đi gọi cái nghịch tử kia xuống đây đi!"
"Nể mặt các con, chỉ cần nó có chút tỉnh ngộ, ta vẫn có thể cho nó một cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời."
Việc đã đến nước này,
Lâm Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ra vẻ lo lắng đi lên lầu...
Mà giờ phút này,
Trên tầng 2,
Trong một căn phòng chứa đồ ẩm thấp tối tăm, Lâm Hiên đang cầm một tập tài liệu xem xét.
"30% cổ phần của tập đoàn Lâm Thị? Ừ, chính là cái này."
"Tiếp theo phải tranh thủ lúc Tô Dương còn chưa đến Ma Đô, đem số cổ phần này đổi thành tiền mặt mới được..."
"Nếu không đợi Lâm gia bị Tô Dương làm cho phá sản, mấy thứ cổ phiếu rác rưởi này cũng chẳng đáng một xu."
". . ."
Xác nhận đúng thứ mình cần, Lâm Hiên không khỏi nhếch mép cười.
Trong mắt hắn, đây chính là ba mươi tỷ đó!
Có ba mươi tỷ này, giải quyết nguy cơ phá sản sắp tới của Tô gia, quả thực dễ như trở bàn tay!
Mà hành động cứu vớt Tô gia sớm của hắn, chẳng phải sẽ lập tức làm nhân vật chính và người thân của hắn cảm kích đến tột độ sao!
Với tính cách có ân tất báo của nhân vật chính Tô Dương,
Hắn có thể thoải mái nằm ngửa trong một thời gian ngắn.
Chỉ cần thỏa thích hưởng thụ những lợi ích to lớn mà nhân vật chính mang lại cho mình là được.
Còn chuyện sống chết của nhà Lâm Kiến Quân…
Liếc nhìn căn phòng chứa đồ chật hẹp, đầy mạng nhện, khu vực ngủ còn chưa đến hai mét vuông,
Cùng với bộ quần áo đã bạc màu, nhìn là biết hàng chợ,
Lâm Hiên cũng không khỏi cảm thấy bi ai thay cho những gì tiền thân đã phải chịu đựng.
Trong kịch bản,
Do Lâm Hạo và mẹ hắn thường xuyên châm ngòi ly gián, tẩy não Lâm Kiến Quân, cuộc sống của tiền thân có thể nói là vô cùng gian nan.
Đường đường là con cháu nhà hào môn, ăn uống ngủ nghỉ đều là loại tệ nhất.
Còn đứa con riêng Lâm Hạo thì hưởng hết vinh hoa phú quý vốn thuộc về hắn.
So sánh như vậy,
Việc tiền thân mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng trong sự ghen tỵ và oán hận cũng là điều dễ hiểu.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc Lâm Hiên chìm đắm trong hồi ức của tiền thân, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Quay đầu nhìn lại, hắn thấy Lâm Hạo mặc toàn hàng hiệu, đang mỉm cười tựa vào khung cửa.
"Ca ca, cha có chuyện muốn tìm anh."
Đối với tên trà xanh này, Lâm Hiên còn chẳng buồn liếc, nhanh chóng cất tập tài liệu vào ba lô.
Chỉ là trong đầu, không tự giác hiện lên kết cục của Lâm Hạo trong nguyên tác…
【Sát khí ngập tràn trên khuôn mặt Tô Dương, tung ra một quyền, tựa như đạn pháo gầm thét rời nòng, ầm ầm nện vào ngực Lâm Hạo.】
【Phốc phốc——】
【Đến khi Tô Dương thu tay về, ngực Lâm Hạo đã xuất hiện một lỗ máu…】
【Nghiêng đầu một cái, chết rồi.】
Trong khi đó,
Lâm Hạo, kẻ không hề hay biết tử kỳ sắp đến,
Vẫn ra vẻ quan tâm, thực chất là khoe khoang cuộc sống hơn người của mình.
"Ca ca, anh đang dọn dẹp phòng à? Có cần em nói với cha để đổi cho anh một phòng khác không!"
"À, trong phòng em có mấy bộ quần áo không mặc nữa, em mang qua tặng anh nhé!"
"Đây đều là hàng hiệu cha tặng cho em đó! Đúng rồi, cha còn chuẩn bị mua cho em chiếc Lamborghini đời mới nữa."
"Em thấy chiếc xe điện của anh hơi cũ rồi, hay là để cha đổi cho anh một chiếc xe điện mới đi!"
". . ."
Nhưng dù Lâm Hạo có khiêu khích thế nào, Lâm Hiên vẫn luôn giữ vẻ mặt im lặng.
Tình huống gì thế này?
Sao tên này… có vẻ hơi khác lạ vậy?
Cuối cùng,
Lâm Hạo ngừng lời, cau mày nhìn bóng lưng Lâm Hiên.
Trong lòng hắn mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Thanh niên trước mắt dường như có chút "xa lạ".
Nếu là Lâm Hiên nóng nảy như trước đây, bị khiêu khích như vậy chắc đã xông lên đánh người rồi.
Còn hắn thì sẽ thừa cơ ngã xuống đất, chờ đợi Lâm Kiến Quân giận dữ lên lầu đòi "công bằng".
Thủ đoạn quen thuộc, Lâm Hạo đã dùng đi dùng lại nhiều lần, lần nào cũng hiệu quả tuyệt vời.
Nhưng sao lần này…
Đột nhiên lại không có tác dụng thế này?!
Xoẹt~~
Lúc này,
Lâm Hiên đã thu dọn xong đồ đạc, kéo khóa ba lô rồi đi.
Lướt qua Lâm Hạo đang tái mặt, hắn thậm chí còn chẳng thèm nhìn đối phương một cái.
Hắn đâu rảnh hơi so đo với người sắp chết!
Cho nên dù Lâm Hạo có nói gì, hắn cũng có thể lạnh nhạt đối diện.
Nhưng một giây sau,
Không nhịn được, Lâm Hạo lại lên tiếng khiêu khích.
Lần này hắn chuyển mục tiêu sang Tô Thanh Ca.
"Em biết anh hận em! Dù sao dưới sự sắp xếp của em, anh chỉ có thể cưới con ngốc chỉ biết chờ chết…"
Bốp!!!
Lời còn chưa dứt,
Ánh mắt Lâm Hiên lạnh lẽo, vung tay phải cho Lâm Hạo một cái tát như trời giáng.
"Thằng trà xanh này, cho mày mặt mũi mà không biết điều à!"
"Nói tao không sao, nhưng mày dám nói vợ tao. Mày có tin tao dùng lớn bích đông hô chết mày không!!!".