Phản Phái: Không Có Đạo Đức, Thì Sẽ Không Bị Đạo Đức Bắt Cóc!

Chương 13: Uông Thành, mày bị thận hư à?

Chương 13: Uông Thành, mày bị thận hư à?
"Ông chủ, cho hai thùng nước."
Bước vào quầy quà vặt, Tề Lân thuần thục chào hỏi ông chủ.
Có tiền thích làm gì thì làm, Tề Lân là khách quen của quầy quà vặt trường học.
Tuy mới chuyển trường được một tháng, cậu đã quen mặt với ông chủ.
"Không thành vấn đề, A Cường, mang hai thùng nước ra cho Lân thiếu gia."
Ông chủ cười hắc hắc, bảo thằng con trai ngốc nghếch của mình đi lấy hàng.
Vì Tề Lân lái xe xịn đến trường, lại tiêu xài rộng rãi, ông chủ quán thẳng thắn gọi đùa Tề Lân là Lân thiếu gia.
"Hahaha, thật sự tưởng người ta gọi mày là Lân thiếu gia là nịnh bợ mày chắc? Người ta không chừng trong lòng chửi là thằng ngốc đấy."
Chứng kiến Tề Lân thân thiết với ông chủ quán, Uông Thành đi theo phía sau như một tiểu tùy tùng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nếu Tề Lân nghe được lời Uông Thành nói, nhất định sẽ cười nhạt.
Uông Thành nhận được bao nhiêu ân huệ từ Tề Lân, cuối cùng lại chọn đâm sau lưng Tề Lân khi cậu gặp khó khăn.
Sau khi nhà Tề Lân phá sản, cậu trở lại trường học cũ, tìm ông chủ quán tâm sự về nhân sinh.
Ông chủ không những không khinh thường Tề Lân, ngược lại còn miễn phí mời cậu uống nước, lúc ra về còn dúi cho cậu một gói thuốc lá.
Không nịnh bợ khi người khác đắc thế, không chế nhạo khi người khác sa cơ, cách hành xử của ông chủ quán này xem như không tệ.
So với ông chủ quán này, Uông Thành quả thực không xứng xách dép.
"Uông Thành, mày muốn ăn gì uống gì cứ lấy."
Tề Lân rút một điếu thuốc châm, tùy ý nói với Uông Thành.
Thường thì ông chủ quán không bán thuốc lá cho học sinh, nhưng với Tề Lân thì ông lại phá lệ.
Uông Thành chỉ chờ có thế, mặt mày hớn hở, chuẩn bị lấy đồ.
Nhưng Uông Thành cũng khôn ra một chút.
Khi lấy đồ, hắn dừng lại một chút, dò hỏi Tề Lân: "Nói trước nhé, lần này tao không mang tiền, không mời mày được đâu."
Nghe Uông Thành nói vậy, Tề Lân khinh bỉ trong lòng.
Ngoài mặt cậu vẫn cười gật đầu, phẩy tay: "Yên tâm đi, lần này tao trả."
Nghe được câu này, Uông Thành mới yên tâm.
Hắn vơ một đống lớn đồ ăn vặt ở quầy, chắc cũng phải bảy, tám chục tệ.
Ông chủ quán bên cạnh thấy vậy lắc đầu nguầy nguậy.
Hành vi lợi dụng bạn bè một cách điên cuồng như thế này, ông cũng mới thấy lần đầu.
Ông chủ thấy tiếc cho Tề Lân khi có loại bạn bè như vậy.
Uông Thành không lấy nước, dù sao Tề Lân đã mua hai thùng, chắc chắn có phần của hắn.
"Lân thiếu gia, tổng cộng hết 168 tệ, tôi bớt cho cậu số lẻ, lấy 160 thôi."
Ông chủ bỏ máy tính xuống, cười sảng khoái.
Tề Lân không vội trả tiền, mà nhìn về phía Uông Thành.
Ánh mắt đột ngột này khiến Uông Thành giật mình.
Hắn biết ngay mà, lần này Tề Lân lại muốn gài hắn, lại muốn hắn trả tiền.
Uông Thành nghĩ bụng, lần này dù Tề Lân nói gì, hắn cũng không mắc lừa nữa.
Cùng lắm thì bỏ đồ xuống là xong.
Nhưng lần này Uông Thành đã hiểu lầm Tề Lân.
"Dạo này tao thấy người cứ bải hoải, xương cốt rệu rã, không xách được đồ nặng, Uông Thành xem mày xách giúp tao hai thùng nước này nhé?"
Tề Lân xoa xoa vai, cười híp mắt nhìn hai thùng nước dưới đất.
"Ực~"
Uông Thành hiểu ý Tề Lân, đây là muốn hắn xách nước đây mà.
Đừng nhìn Uông Thành cao mét tám, thực tế hắn chỉ nặng có 65 cân, thuộc dạng cao kều.
Xách một thùng nước thì được, chứ hai thùng thì chắc chắn hỏng cái eo của hắn.
Không xách thì không được, mà vấn đề cũng tới.
Nếu Tề Lân không trả tiền thì sao?
Nhìn đống đồ ăn vặt trên tay, Uông Thành vô cùng tiếc nuối.
"Uông Thành, mày bị thận hư à? Cao mét tám mà có hai thùng nước cũng không xách nổi?"
Thấy Uông Thành không nói gì, Tề Lân dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi.
Đàn ông ghét nhất là bị người khác nói mình thận yếu.
Đây không phải là bắt cóc đạo đức, mà còn ác tâm hơn bắt cóc đạo đức.
"Ai bảo tao không xách nổi, có hai thùng nước thôi mà, chuyện nhỏ."
Uông Thành nghe Tề Lân nói mình thận hư, sao mà chịu được?
Hắn nghiến răng nói: "Ông chủ giúp một tay, vác hai thùng nước lên vai tôi."
"Được thôi, không thành vấn đề."
Ông chủ nghe Uông Thành nói vậy, lập tức nhếch miệng cười.
Ông là người thông minh, thời gian này Uông Thành làm trò gì với Tề Lân ông đều thấy hết.
Ông vốn không ưa cái kiểu Uông Thành lừa tiền Tề Lân, giờ có thể dằn mặt thằng nhóc này một chút, ông cũng thấy hả hê.
"Phụt!"
Khi hai thùng nước đặt lên vai, Uông Thành mới biết nó nặng đến cỡ nào.
Suýt chút nữa là ép cả phân hắn ra.
Cũng may Tề Lân cuối cùng cũng trả tiền.
"Mẹ kiếp, vác hai thùng nước đổi lấy một túi đồ ăn vặt, sao mình có cảm giác như đi làm thuê thế này?"
Uông Thành thầm rủa trong lòng.
Trở lại lớp học.
"Tiểu Soái, mau ra đây giúp tao vác hàng."
Lúc này mặt Uông Thành đã tái mét, rõ ràng là sức chịu đựng đã đến giới hạn.
Hắn khom người, trông vô cùng chật vật.
Trên đường đi, hắn đã hỏi Tề Lân tại sao lại mua nhiều nước như vậy.
Tề Lân nói là mua để tặng cho các bạn trong lớp uống.
"Muốn mượn nước để lấy lòng bạn học á? Đâu có dễ vậy?"
Lúc đó Uông Thành đã cười nhạt trong lòng.
Hắn đã nghĩ xong, đến lớp hắn sẽ nói số nước này là do hắn và Tề Lân cùng mua, để tặng cho cả lớp uống.
Đằng nào hắn cũng muốn chia một nửa tiếng thơm.
Nước là do hắn vác đến lớp, dù sao cũng bỏ công sức, Tề Lân đâu thể vạch mặt hắn được?
Nhưng khi Uông Thành vừa được đám bạn giúp sức vác hai thùng nước xuống, còn chưa kịp lên tiếng...
"Chuyển trường đến đây được một tháng, coi như là cảm ơn mọi người đã chiếu cố Tề Lân này, hôm nay tôi xin mời mọi người uống nước, mỗi người một phần."
Tề Lân vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, rồi cười nói...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất