Phản Phái: Không Có Đạo Đức, Thì Sẽ Không Bị Đạo Đức Bắt Cóc!

Chương 53: Không Cần Đâu, Tôi No Rồi

Chương 53: Không Cần Đâu, Tôi No Rồi
Tề Lân vừa đưa Tề Tuyết Dao đến cao ốc thì Giang Lỗi cũng vừa đến dưới lầu.
Có điều, anh ta không nhận ra xe của Tề Lân.
Tề Lân cố ý dừng xe trước mặt Giang Lỗi, hạ cửa kính xuống, cười chào: "Anh rể, chào buổi sáng."
Thấy Tề Lân, Giang Lỗi ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"
Tề Lân bĩu môi: "Hì, hôm nay em được nghỉ, chị Tuyết Dao lôi em dậy sớm, bảo em đưa chị ấy đi làm."
Ngồi ở ghế sau, Tề Tuyết Dao nghe Tề Lân ăn nói lung tung thì tức giận đến đôi mày thanh tú cũng run lên.
Rõ ràng là tên xấu xa này sáng sớm giở trò.
Cô bị điên mới nhờ hắn đưa đi làm!
Nhìn thấy Tề Tuyết Dao ở hàng sau, Giang Lỗi buồn cười: "Tuyết Dao, chỉ có ông chủ mới ngồi xe xịn ở hàng sau thôi, em đúng là coi em họ như tài xế rồi đấy à?"
Tề Lân gọi Giang Lỗi là anh rể, Giang Lỗi cũng thân mật gọi Tề Lân là em họ.
Nghe Giang Lỗi nói, đôi mắt đẹp của Tề Tuyết Dao thoáng buồn.
Cô muốn ngồi sau lắm sao? Chẳng phải vì ngồi phía trước thì Tề Lân muốn làm gì thì làm à? Cô đang giữ mình trong sạch cho bạn trai tương lai đấy chứ.
"Em họ, làm phiền cậu quá, lại còn đưa Tuyết Dao đi làm. Cậu ăn sáng chưa? Hay là anh mời cậu ăn sáng nhé?"
Giang Lỗi nhiệt tình mời.
Tề Lân xua tay, cười: "Không cần đâu, sáng em uống mấy chén mật trà rồi, no căng bụng."
"Mật trà?"
Nghe Tề Lân ăn sáng bằng mật trà, Giang Lỗi ngơ ngác.
Bữa sáng thường là mì khô nóng, sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, đây là lần đầu anh nghe thấy có người uống mật trà.
Chỉ có Tề Tuyết Dao hiểu ý Tề Lân, mặt cô đỏ bừng, mở cửa xe, nhanh chóng đi vào cao ốc.
Ở lại đây thêm giây nào, cô càng thấy có lỗi với Giang Lỗi.
Đưa Tề Tuyết Dao đến công ty xong, Tề Lân lái xe đến trường THPT Dân Tộc.
"Hôm nay có kèo mới, ai muốn nhận không?"
Tề Lân hạ kính xe, cười hỏi mấy tên côn đồ đang ngồi xổm hút thuốc bên lề đường.
Chuyện Tề Lân hôm qua vung tiền như mưa, đám côn đồ trường Dân Tộc đều biết.
Vừa trẻ vừa giàu, lại hào phóng, dễ dãi, ai cũng muốn nhận việc cho Tề Lân.
Nghe nói hôm qua mấy tên đi theo Tề Lân, chỉ cần dạy dỗ một thằng nhóc cũng được 100 tệ.
Cuối cùng, Tề Lân còn cho thêm 200 tệ để bọn họ bắt xe, mua nước.
Việc nhẹ lương cao thế này ai mà chẳng muốn? Ông chủ tốt bụng như vậy ai mà chẳng muốn lấy lòng?
"Tôi! Tôi đi!"
"Tiểu Lân, tôi đánh nhau giỏi nhất, chọn tôi đi."
"Tiểu Lân, hôm nay tôi chỉ cần 50 tệ thôi, rẻ hơn bọn họ."
"Tôi chỉ cần 40!"
"Tôi 30 cũng được!"
Đám côn đồ nhao nhao tranh nhau nhận việc của Tề Lân.
Nhìn đám bất tài này, Tề Lân lắc đầu: "Còn chưa bắt đầu đã tranh giành nhau rồi, bảo sao thị trường nát bét."
Nói móc một câu, Tề Lân tùy ý chọn mấy tên lại.
"Vẫn là mỗi người 100 tệ."
"Hôm nay việc đơn giản thôi, không cần đánh đấm cướp bóc gì cả, chỉ cần cản một người lại, giữ chân hắn một tiếng là được."
Tề Lân lấy điện thoại ra, cho đám côn đồ xem ảnh của Uông Thành.
"Hắc hắc, hôm nay diễn kịch đụng xe à, ngon đấy, tôi thích."
Trùng hợp, một trong số đó là tên côn đồ hôm qua cầm côn nhị khúc, hắn lại may mắn được Tề Lân chọn.
Cũng chính hắn, hôm qua bảo đám anh em đừng dại dột gây sự với Uông Tư Lăng.
Tề Lân thấy tên này cũng thú vị, bèn hỏi: "Cậu tên gì?"
Tên côn đồ cầm côn nhị khúc thấy Tề Lân bắt chuyện thì mừng rỡ: "Tiểu Lân, em tên Trần Thệ Minh, thề thốt đàng hoàng đấy ạ, anh cứ gọi em là Tiểu Minh là được."
"Tiểu Manh? Tên con gái à? Nghe ẻo lả quá, anh gọi cậu là Trần Tử nhé."
Tề Lân vỗ vai Trần Thệ Minh: "Làm tốt lắm, làm côn đồ không có tương lai đâu, được anh để ý rồi thì sau này anh dẫn đi kiếm tiền lớn."
Muốn sai khiến người khác, đừng vội nói trung nghĩa, cứ hứa hẹn thật nhiều trước đã.
Quả nhiên, nghe Tề Lân có ý coi trọng mình, Trần Thệ Minh vui vẻ, ưỡn ngực: "Lúc nào Tiểu Lân sai bảo em cũng được ạ."
Tề Lân hài lòng gật đầu: "Có chí khí."
Cùng lúc đó, tại nhà Uông Thành.
Uông Thành đang ngồi nghe điện thoại, là Lam Vũ Hi gọi.
"Uông Thành, tớ nói với dì tớ rồi, bây giờ cậu có thể đến quán rượu của dì tớ làm."
"Quán rượu của dì tớ ở số 173, vịnh Mân Côi, Nam Hồ, tên là Giang Hán Tửu Lầu."
Lam Vũ Hi nói cụ thể địa chỉ cho Uông Thành.
"Dì tớ vốn chỉ tuyển người làm dài hạn thôi, tớ phải xin mãi dì mới đồng ý cho cậu làm thêm đấy. Cậu cố gắng làm, đừng để tớ mất mặt."
Uông Thành nhanh nhảu: "Vũ Hi, cậu cứ yên tâm, người khác giới thiệu thì tớ không dám nói, chứ Vũ Hi giới thiệu thì tớ nhất định không dám làm ẩu."
Lam Vũ Hi gật đầu: "Vậy được, cậu đi đi, nhớ đến trước tám giờ, đừng có muộn đấy."
Cúp điện thoại, Uông Thành cầm chìa khóa, đạp xe đến số 173, vịnh Mân Côi, Nam Hồ.
Trên đường, Uông Thành cười khẩy: "Tề Lân, dù sao mày cũng chỉ là thằng công tử bột, quen hưởng thụ rồi, chỉ biết ăn chơi trác táng."
"Mày có biết không, lúc mày còn ngủ như lợn chết thì tao đã bắt được mối quan hệ với dì của Vũ Hi rồi. Chỉ cần tao làm tốt trước mặt dì của Vũ Hi, tiếng tốt sẽ lọt đến tai bố mẹ cô ấy."
"Đến lúc đó nhà Vũ Hi ủng hộ tao, mày lấy cái gì ra mà đấu với tao?"
"Thương trường sợ nhất là quan trường. Bố của Vũ Hi là đội trưởng đội hình sự, chỉ cần ông ấy cho người điều tra công ty nhà mày thì tao không tin mày không sợ đến mức quỳ xuống xin tha."
Thảo nào Uông Thành ở kiếp trước có thể nghịch tập thành nhân vật chính.
Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã sâu như vậy, thậm chí đã bắt đầu thả câu dài, đợi có đủ sức mạnh để đối đầu với Tề Lân thì sẽ dồn hắn vào chỗ chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất