Chương 54: Màn kịch bắt đầu
Vừa đạp xe, Uông Thành vừa mơ mộng đến cảnh mình nghênh cưới Lam Vũ Hi, trở thành một gã cao phú soái, bước lên đỉnh cao nhân sinh, nghiền nát Tề Lân dưới chân.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, ngay trong con hẻm phía trước, một đám côn đồ đang chờ sẵn.
Uông Thành vừa rẽ vào ngõ nhỏ, một bóng người lao ra.
Quá bất ngờ, khoảng cách lại gần, Uông Thành không kịp phanh xe.
"Ối!"
Chiếc xe đạp đâm sầm vào Trần Thệ Minh.
Hắn kêu thất thanh, ngã văng ra, lăn lộn trên mặt đất mười mấy vòng mới dừng lại.
Uông Thành: "..."
Chết tiệt! Đây là xe đạp chứ có phải ô tô đâu.
Sao có thể đâm người ta thảm hại vậy? Thằng nhãi này đang giở trò gì đây?
Vội dừng xe, Uông Thành chạy tới, định đỡ Trần Thệ Minh dậy, còn hảo tâm hỏi: "Huynh đệ, cậu không sao chứ?"
Trần Thệ Minh chẳng buồn đứng lên, ôm chân rên rỉ: "Ối giời ơi, thằng kia mày đâm gãy chân tao rồi, hôm nay không đền xấp xỉ một vạn thì đừng hòng đi đâu."
"Xấp xỉ một vạn?"
Nghe Trần Thệ Minh nói, Uông Thành bật cười.
Hắn nhận ra ngay, gã này giả vờ bị đụng để kiếm chác.
"Huynh đệ, rõ ràng là cậu tự lao vào xe đạp của tôi mà? Trách nhiệm đâu phải tại tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi đền tiền?"
"Tôi đỡ cậu đã là may rồi, đừng nói xấp xỉ một vạn, một đồng mười đồng tôi cũng không cho."
Uông Thành cười khẩy hai tiếng, thầm mắng gã này là đồ ngốc, rồi leo lên xe đạp định rời đi.
"Ái chà chà, có ai giúp tôi làm chứng không? Thằng này đâm vào người ta không những không xin lỗi, không bồi thường mà còn định bỏ chạy, bà con cô bác ra đây phân xử giúp tôi với!"
Thấy Uông Thành định chuồn, Trần Thệ Minh gào tướng lên.
Thật đúng lúc, vừa dứt lời, trong hẻm đã xuất hiện thêm năm sáu tên côn đồ mặt mày bặm trợn.
"Thằng nhóc, láo nháo nhỉ? Đâm vào người ta mà không đền tiền còn định đi à? Mày có còn đạo đức không đấy?"
"Ha ha, hành vi vô đạo đức này chúng tao thấy hết rồi, mày trốn đi đâu?"
"Nghe anh khuyên một câu này, làm người không nên thế, tốt nhất là đưa thằng em này đi bệnh viện kiểm tra đi."
Uông Thành bị chặn lại, đám côn đồ bắt đầu lên giọng dạy đời.
"Mấy người mù à? Chính hắn lao vào xe đạp của tôi, hắn bị thương thì liên quan gì đến tôi? Hơn nữa nhìn xem, hắn có xước xát tí nào đâu, có vẻ gì là cần đi bệnh viện kiểm tra không?"
Uông Thành còn đang vội đến Mân Côi vịnh số 173 giúp việc cho tiểu di của Lam Vũ Hi, làm gì có thời gian đôi co với đám này.
"Mấy người mau tránh ra, tôi có việc gấp."
Uông Thành chẳng thèm để ý, đẩy một tên côn đồ ra.
"Ái da!"
Bị đẩy, tên côn đồ lảo đảo lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất, lăn mấy vòng.
Uông Thành: "..."
Nếu không phải đám côn đồ này diễn quá lố, hắn đã nghi ngờ mình luyện được khí công rồi.
Nếu không sao chỉ đẩy nhẹ mà chúng đã ngã lăn quay?
"Anh em ơi, thằng này không những không biết lỗi còn ra tay đánh người, hôm nay nhất định không thể để nó đi."
"Dám đánh người à? Anh em xông lên đánh nó."
Thấy đồng bọn đã nhập vai, mấy tên côn đồ cũng không nhịn được nữa.
Thực ra Tề Lân không bảo chúng đánh Uông Thành.
Nhưng ai bảo Uông Thành đẹp trai quá làm gì, khiến đám côn đồ ghen tị.
Chúng chỉ muốn đánh cho hắn sưng vù mặt lên thôi.
Đúng là phong thủy luân chuyển, Uông Thành ghen tị với Tề Lân, đào hố hãm hại hắn.
Bây giờ đám côn đồ ghen tị với Uông Thành, muốn đánh hắn, cũng là chuyện thường tình.
"Các, các người muốn làm gì?"
Thấy đám côn đồ mặt mày dữ tợn, bẻ tay răng rắc, Uông Thành bắt đầu hoảng, lùi dần về phía sau.
Nhưng sau lưng hắn là bức tường, không còn đường lui nữa.
"A!"
Ngay sau đó, trong hẻm vang lên tiếng kêu thảm thiết của Uông Thành.
Trong nhật ký của Lam Vũ Hi đã ghi rõ địa chỉ tửu lâu của tiểu di cô.
Tề Lân tìm đến Giang Hán tửu lâu, đỗ xe ở một chỗ khuất.
Sau đó, hắn lấy hộp trang điểm mới mua ra và bắt đầu hóa trang.
Uông Thành và Tề Lân xấp xỉ tuổi nhau, da dẻ cũng không khác biệt.
Chiều cao cũng tương đương, khoảng một mét tám, nên không cần dùng đến Súc Cốt thuật.
Chỉ vài phút sau, khi Tề Lân đặt hộp trang điểm xuống, một người giống hệt Uông Thành đã xuất hiện trong gương.
Hài lòng gật đầu, Tề Lân mới mở cửa xe, đi về phía Giang Hán tửu lâu.
"Tiểu di của Lam Vũ Hi cũng giàu có đấy chứ, cái tửu lâu này hoành tráng ghê."
Nhìn tòa tửu lâu ba tầng mang đậm phong cách cổ xưa trước mặt, Tề Lân không khỏi trầm trồ.
Khu Mân Côi vịnh ở Nam Hồ này là một trong những khu nhà giàu của Giang Hán.
Ngay cả vào năm 2002, thuê hay mua một căn nhà ở đây cũng không hề rẻ.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?"
Tề Lân vừa bước vào cửa, một cô gái phục vụ xinh xắn đã tiến đến, mỉm cười hỏi.
Ngay khi nhìn thấy người đầu tiên ở Giang Hán tửu lâu, Tề Lân đã biết, màn kịch của mình sắp bắt đầu.
"Em gái à, tôi không đến ăn cơm, tôi được Lam Vũ Hi giới thiệu đến làm việc, phiền em gọi giúp tôi chủ quán ra được không?"
Ánh mắt Uông Thành láo liên nhìn cô phục vụ từ trên xuống dưới, rất khiếm nhã.
Cô phục vụ nhíu mày.
Chàng trai trước mặt trông còn trẻ, nhưng lại mang đến cảm giác rất dê.
Cô không hiểu chủ quán mời người như vậy đến làm gì.
"Vậy anh đợi một lát ạ."
Dù ấn tượng đầu tiên về Uông Thành không tốt, cô gái vẫn đi gọi chủ quán...