Phản Phái: Nhân Vật Chính, Ngươi Thiếu Người Huynh Đệ Kết Nghĩa!

Chương 36: Diệp Thừa: Chung quy, đệ đệ đây cũng chỉ là kẻ trèo cao... Sở Nguyên: Im miệng! Đến 749 cục mà đăng ký ngay!

Chương 36: Diệp Thừa: Chung quy, đệ đệ đây cũng chỉ là kẻ trèo cao... Sở Nguyên: Im miệng! Đến 749 cục mà đăng ký ngay!
"Tần thúc, thứ đồ chơi này đâu phải thứ có thể tùy tiện đùa giỡn đâu ạ!"
Diệp Thừa vội vàng nói, "Đây là vật bị quản chế mà!"
Tần thúc móc ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, hỏi, "Thiếu gia, người muốn chơi thử không?"
Diệp Thừa nhếch miệng cười, "Là nam nhi, ai mà chẳng muốn được đùa giỡn cùng nó chứ?"
"Là con dân của Đại Hạ ta, đối với súng ống, vậy mà lại vô sư tự thông!"
Diệp Thừa thở dài một tiếng, "Ai biết phải làm sao đây... Ta đây là một nam nhân luôn tuân thủ luật pháp mà!"
Tần thúc ném cuốn sổ nhỏ màu đỏ cho Diệp Thừa, nói, "Hiện tại đã hợp pháp rồi!"
Diệp Thừa sững sờ, tiếp lấy cuốn sổ đỏ, mở ra xem, rồi ngây người đứng tại chỗ.
Chứng nhận sử dụng súng?
Ngọa tào!
"Tần thúc, người cái này..."
Diệp Thừa kinh hãi đến mức nghẹn lời, "Người lấy nó từ đâu ra vậy?"
"Cho ngươi làm!"
Tần thúc bình tĩnh nói, "Còn về phần ta... chứng nhận sử dụng súng đã có gần ba mươi năm nay rồi!"
Ánh mắt Tần thúc thoáng vẻ hoang mang, mang theo chút hồi ức về dĩ vãng.
Trong lòng Diệp Thừa chợt đau xót, bỗng nhiên cảm thấy Tần thúc chẳng lẽ cũng là một đại lão ư?
"Thiếu gia, ta xông đi vào a!"
Tần thúc cười ha hả.
Diệp Thừa nhún vai, "Vừa vặn, ta sẽ chơi đùa với thứ đồ chơi này!"
"Diệp Thừa!"
Từ chỗ không xa, một thanh niên bước ra, khoanh hai tay trước ngực, nói, "Có việc gì sao không gọi ta?"
"Diệp Phàm! ?"
Diệp Thừa có chút kinh ngạc, "Sao đệ lại tới đây?"
"Có chuyện xảy ra, vì sao không gọi ta, chúng ta chẳng phải là huynh đệ sao!"
Diệp Phàm cười cười, nhìn về phía bệnh viện, "Bọn người kia đúng là lũ cặn bã!"
"Huynh đệ, đệ thật không ổn chút nào rồi!"
Diệp Thừa cười cười, khoát khoát khẩu súng lục trong tay, "Ta đã có giấy phép rồi!"
Diệp Phàm: "Ta không cần!"
Diệp Thừa liếc nhìn, "Phải không?"
"Vậy thì để đệ mở mang kiến thức một chút, đệ cũng là võ giả đúng không?"
Diệp Phàm cười ha ha, "Phá!"
Một luồng khí thế cuồng bạo từ trên người Diệp Phàm bùng phát ra.
Diệp Thừa có chút kinh ngạc, "Con hàng này..."
"Mới thời gian ngắn như vậy, hắn vậy mà đã trở thành tông sư rồi sao?"
Có ý tứ!
Xứng đáng là trọng sinh Tiên Đế a!
"Võ giả?"
Tần thúc khẽ giật mình, "Thiếu gia, người lúc nào thì thành võ giả vậy?"
Diệp Thừa nhún vai, "Quên nói cho người biết!"
Tần thúc xòe tay ra, "Đi đến 749 cục báo cáo để chuẩn bị một chút đi!"
Diệp Thừa cùng Diệp Phàm: "A! ?"
Thật sự có 749 cục tồn tại ư!
"Khi mọi chuyện xong xuôi, hãy đi báo cáo để chuẩn bị một chút!"
Tần thúc cười cười.
Diệp Thừa với khuôn mặt rạng rỡ như hoa, nói, "Tần thúc, người có vẻ không giống người thường chút nào!"
"Có chỗ nào không giống sao?"
Tần thúc nhìn quanh quẩn rồi nói, "Ta chỉ là một quản gia bình thường mà thôi!"
"A, đã rất lâu rồi chưa thấy thiếu gia chất vấn thân phận của ta như vậy!" Tần thúc cảm khái nói.
Diệp Thừa: "..."
"Người đúng là đang đánh trống lảng!"
"Đinh! Ký chủ có muốn nhận lấy phần thưởng không?"
Hệ thống đột nhiên mở miệng, "Sau khi kết nghĩa, Diệp Phàm đã phản hồi cho ngài phần thưởng!"
"Tốt!"
Diệp Thừa cười.
Tông sư sơ cấp a!
"Dù chỉ là sáu mươi phần trăm tông sư sơ cấp, thì đó cũng vẫn là tông sư sơ cấp!"
Với sự gia trì của lực lượng Tiên Thiên đỉnh phong của ta...
"Vậy thì cứ thử làm màu trước mặt Tiên Đế xem sao!"
"Diệp Phàm, đệ cũng là võ giả!"
Diệp Thừa duỗi tay ra, "Tông sư, lợi hại vô cùng đó!"
Diệp Phàm nhún vai, "So với huynh thì ta lợi hại hơn!"
"Phải không?"
"Phá!"
Diệp Thừa khẽ cười một tiếng, trên người cũng chợt lóe lên một luồng khí thế cuồng bạo tương tự.
Diệp Phàm: "Ta mẹ nó!"
"Cũng cmn "Phá" ư?"
Diệp Thừa duỗi lưng một cái, "Tông sư sơ cấp, xin được chỉ giáo nhiều!"
Diệp Phàm im lặng không nói, "Ta cũng là tông sư sơ cấp!"
"Mẹ nó, có còn để cho người khác sống không đây?"
Ta Tiên Đế, ta Tiên Đế a!
Ta đột phá, ngươi cũng đi theo đột phá?
"Ngươi khiến ta, một Tiên Đế như vậy, chẳng còn chút mặt mũi nào cả!"
"Hệ thống, nhìn xem bảng!"
Diệp Thừa cười nhạt một tiếng.
[ kết bái huynh đệ: Diệp Phàm (Tiên Đế trọng sinh). Độ thiện cảm, bảy mươi phần trăm! ]
[ kết bái huynh đệ: Chu Kiếm (Thượng Cổ Kiếm Tiên người thừa kế). Độ thiện cảm, tám mươi phần trăm! ]
Diệp Thừa bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra điểm thiện cảm của Diệp Phàm đối với ta đã thăng cấp rồi!"
"Cũng phải, gần đây ta nuôi muội muội của hắn, để nàng ăn sung mặc sướng, được hầu hạ chu đáo."
"Tiên Đế cảm kích ta cũng là điều đương nhiên."
"Lúc nào có thể thành trăm phần trăm a!"
"Đến lúc đó, Tiên Đế tu luyện, ta cứ việc nằm thẳng mà hưởng!"
"Mà nói đi, cái tiện nhân súc sinh kia cmn đã đi đâu rồi?"
"Vì sao độ thiện cảm của ả chẳng tăng lên chút nào?"
"Đi thôi, đi vào chung!"
Diệp Thừa cười cười, "Để bọn hắn nhìn thấy uy lực của tông sư!"
"Tông sư uy lực?"
Một thanh âm truyền đến, "Các ngươi cũng là tông sư?"
Từ chỗ không xa, Sở Nguyên đang lặng lẽ đứng trên một thân cây, sau đó nhảy xuống, đi tới trước mặt hai người.
Diệp Phàm thuận tay kéo Diệp Thừa ra sau lưng bảo vệ, rồi đề phòng nhìn Sở Nguyên, "Ngươi là ai?"
"Đi 749 cục đăng ký qua không?"
Sở Nguyên khẽ cười một tiếng.
"Ngày khác lại đi!"
Diệp Thừa hờ hững nói, "Thế nào, ngươi muốn bắt chúng ta đi vào?"
Diệp Phàm trong nháy mắt đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sở Nguyên cười ha ha một tiếng, "Bắt ngươi làm gì? Ta là tới để ban cho các ngươi... Giấy phép giết người!"
Diệp Phàm cùng Diệp Thừa: "? ? ? ?"
"Các ngươi chưa gia nhập 749 cục, hiện tại không có tư cách giết người!"
Sở Nguyên khẽ cười một tiếng, "Nhưng mà, các ngươi có thể tạm thời được xem như là nhân viên ngoài biên chế của ta..."
"Đối với quan viên cấp trấn và quần chúng, nếu có tội danh cấu kết dị tộc hoặc phản quốc, các ngươi có quyền lực tại chỗ giết chết!"
Sở Nguyên mỉm cười.
Diệp Phàm cùng Diệp Thừa hít sâu một hơi, "Thật mẹ nó là giấy phép giết người thật!"
"Ngươi là ai?"
Diệp Phàm dò hỏi.
"Hắn là biên cương chiến thần!"
Diệp Thừa nhún vai, "Người vì sao không xuất hiện sớm hơn một chút?"
Sở Nguyên trực tiếp ngớ người ra hỏi, "Cái gì mà xuất hiện sớm hơn một chút?"
Diệp Thừa ngước đầu nhìn lên Thương Thiên, nghe nói nếu ngẩng mặt 45 độ nhìn lên Thương Thiên, nước mắt sẽ không chảy xuống.
"Người mà xuất hiện sớm hơn một chút... thì ta đã đi mẹ nó Liễu Như Yên rồi!"
"Ta cần gì phải dông dài nhiều chuyện với nàng đến vậy?"
"Ta cứ xông lên, tay trái một đao, tay phải một chùy..."
"Cuối cùng, ta có một con đường đi Tây Thiên, lợi nhuận rất lớn, nguy hiểm cực cao, ta có thể đưa nàng đi thăm thú một phen!"
"Hai ngươi đều là tông sư sơ cấp a!"
Sở Nguyên lắc đầu, sau khi hoàn hồn, hắn đánh giá hai người rồi nói, "Ta là Sở Nguyên, biên cương chiến thần. Mời các ngươi gia nhập 749 cục!"
"Không đi!"
Diệp Phàm trực tiếp lắc đầu, "Xem thường tông sư sơ cấp sao?"
"Đừng tưởng rằng ngươi là tông sư đỉnh phong, ta liền sợ ngươi!"
"Cứ cho là thế, ta cũng có thể đè ngươi xuống đất mà ma sát, ngươi tin không?"
"Lương tháng trăm vạn, có nhiệm vụ thì làm, không nhiệm vụ thì cứ việc đi dạo khắp nơi!"
Sở Nguyên mỉm cười.
Diệp Phàm: "..."
Hắn một tay nắm chặt lấy tay Sở Nguyên, "Ta gia nhập!"
"Đầu năm nay... Không có tiền nửa bước khó đi a!"
Diệp Thừa khóe miệng giật giật, "Đệ thiếu tiền đến mức nào vậy?"
Diệp Phàm liếc nhìn, "Phòng của huynh đắt đến mức nào, trong lòng huynh không có chút tự biết sao?"
Diệp Thừa trực tiếp lắc đầu, "Trở về sau, tiền thuê nhà gấp đôi!"
Diệp Phàm trợn tròn mắt há hốc mồm, "Không phải chứ, huynh đừng làm càn như vậy chứ, ta không chấp nhận được đâu?"
"Chỉ cần ta chào hỏi... trong Ma Đô này, đệ sẽ không thể thuê được nhà nào đâu!"
Diệp Thừa nhếch môi cười một tiếng, "Huynh đệ à, hai ta đều họ Diệp... Ta đã cho đệ rất nhiều ưu đãi rồi."
Diệp Phàm: "..."
Hắn ngồi xổm dưới đất, bắt đầu vẽ vòng tròn.
Nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi!
Nguyền rủa ngươi độc thân cả một đời!
"Sở Nguyên a!"
Diệp Thừa với khuôn mặt rạng rỡ như hoa nhìn Sở Nguyên, "Chúng ta vừa gặp đã yêu, à không, mới quen đã thân..."
"Không bằng chúng ta hãy ở đây, lấy thiên địa làm chứng, kết bái làm huynh đệ thì sao?"
Diệp Thừa cười hệt như một con chồn.
Sở Nguyên: "? ? ? ?"
"Không phải, sao lại muốn kết bái huynh đệ chứ?"
"A, cuối cùng thì vẫn là ta không bằng ai... cứu thê tử của ngươi, cứu con gái của ngươi..."
"Lại chỉ đổi lấy sự lạnh nhạt của ngươi!"
"Ngay cả việc kết bái trở thành huynh đệ, muốn được ké chút danh tiếng, ngươi cũng không chịu!"
"Thôi, thôi!"
"Chung quy thì đệ đệ đây cũng chỉ là kẻ trèo cao mà thôi."
Diệp Thừa thở dài một tiếng, "Nói như vậy ngược lại lại khiến ta trông như kẻ tính toán chi li."
"Im miệng!"
Sở Nguyên nhìn thấy một đại nam nhân mà lại điềm đạm đáng yêu nói ra những lời này, hắn đột nhiên rất muốn nôn mửa.
"Nhìn xem, nhìn xem, ta chẳng phải là nói thêm mấy câu, ngươi đã ra nông nỗi này rồi sao? Được rồi được rồi, là ta lắm mồm!"
Diệp Thừa điềm đạm đáng yêu nói.
Diệp Phàm cúi đầu, quay người đi liền nôn mửa.
Sở Nguyên khóe miệng giật giật, có vẻ như sắp trúng gió, "Cầu xin ngươi im miệng, được không?"
"Thôi được rồi, dù sao ngươi còn có các huynh đệ khác, họ biết trò chuyện, biết nũng nịu, và biết cách dỗ ngươi vui vẻ hơn ta."
Diệp Thừa thở dài một tiếng, "Ta chẳng là gì cả!"
Sở Nguyên quay người, nôn mửa.
Tần thúc trong lòng lão vui mừng khôn xiết nhìn Diệp Thừa.
"Đã rất lâu rồi chưa từng thấy thiếu gia nổi điên như thế này!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất