Chương 14 - Lão gia gia trong chiếc nhẫn
"Phúc bá, biết làm sao đây,"
"Thực lực hiện giờ của ngươi không thể chống cự nổi, chỉ có thể ta dùng hồn lực trực tiếp chuyển ngươi lên trên tường thành, sau đó ta sẽ ngủ say một khoảng thời gian." Phúc bá trong giới chỉ thở dài nói.
Ngay khi Phúc bá định dùng hồn lực chuyển dời Triệu Lập, trên bầu trời truyền đến một tiếng gầm thét của Ma Long. Một cỗ uy áp trầm trọng trực tiếp truyền tới. Tất cả yêu thú đều ngừng công thành, yêu thú cấp thấp càng trực tiếp nằm rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu. Ngay cả yêu hổ Vũ Hoàng cảnh hậu kỳ ra tay với Triệu Lập cũng rụt móng vuốt lại, nhìn về phía bầu trời xa xăm, nơi đó có một điểm đen đang dần dần lớn lên.
Khi mọi người có thể thấy rõ, phát hiện là một con Ma Long cao trăm trượng đang kéo theo một cái xe bay cực lớn, hai bên phi liễn có một câu đối.
Bên trái viết "Tay cầm nhật nguyệt hái tinh thần",
Bên phải viết "Thế gian không người nào như ta".
Nhìn câu đối trên không trung, mọi người đều cảm nhận một luồng khí thế ập vào mặt, khí thế vô địch thiên hạ khiến câu đối này biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên Lâm Hải thành, mọi người đều trở về trên tường thành, Triệu Lập cũng thừa lúc yêu hổ thất thần, chạy về trong thành, ngước nhìn lên bầu trời Ma Long Phi Liễn đang bay lượn mà bĩu môi.
Phúc Bá trong nhẫn cũng kinh ngạc nói: "Tay nắm nhật nguyệt hái tinh thần, thế gian không người nào như ta. Đây là ai vậy, lời lẽ cuồng vọng quá, dù là các vị Võ Thần ngàn năm trước cũng không dám nói ra lời như vậy."
Ma Long Phi Liễn dừng lại trên không Lâm Hải thành, uy áp càng đè nặng xuống thành, ngay cả đại trận hộ thành cũng xuất hiện dao động.
Vô Thiên Thánh Tăng ngẩng đầu nhìn Ma Long, lộ vẻ kinh hãi: "Lại là Ma Long cảnh giới Võ Đế, sao có thể như vậy, trong thiên hạ ai có thể khiến Ma Long cảnh giới Võ Đế kéo xe chứ."
Mọi người trong thành cũng đều hoảng sợ, vội vàng truyền tin tức về cho các gia chủ.
Cửa phi liễn mở ra, tiếng bước chân trầm trọng vang lên, như giẫm nát tận đáy lòng mọi người. Nơi cửa xuất hiện một người thân hình cao lớn, mặc Ma Long hắc bào, giữa hai hàng lông mày toát ra khí phách vô địch thiên hạ, tia chớp màu bạc đen dựng đứng nơi ấn đường càng tăng thêm mấy phần thần bí.
"Là Ma Giáo giáo chủ Chu Khung, quả nhiên hắn đã đến." Triệu Lập trên tường thành gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong nhẫn quang mang chợt lóe, "Ngươi bây giờ còn chưa phải là đối thủ của hắn, về sau ngươi sẽ vượt qua hắn, tuyệt đối đừng kích động."
"Biết rồi, Phúc lão, ta sẽ kiềm chế bản thân mình."
Trong giới chỉ phát ra một đoạn lam quang, quét về phía trên bầu trời, lại không một ai có thể phát hiện. Ánh mắt Chu Khung trên bầu trời đột nhiên nhìn về phía Lâm Hải thành nơi Triệu Lập đang ở, nói đúng hơn là nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay phải của Triệu Lập.
"Làm sao có thể, không ổn rồi, hắn đã phát hiện ra ta, mau đi thôi." Trong nháy mắt, quang mang từ giới chỉ bao phủ lấy Triệu Lập, chớp mắt đã biến mất khỏi Lâm Hải thành.
Khóe miệng Chu Khung lộ ra một nụ cười: "Thú vị, nhẫn, là lão gia gia sao? Chẳng lẽ là thiên mệnh chi tử của thế giới này, nhìn biểu cảm của người vừa rồi khi nhìn ta, có hận ý rất lớn đối với ta."
Không để ý đến Triệu Lập này, Chu Khung với tu vi khôi phục đỉnh phong cũng không sợ thiên mệnh chi tử gì, dám đến chọc giận ta, giết sạch toàn bộ.
"Yêu Hoàng, bản tọa đã đến rồi, ngươi còn không hiện thân sao, chẳng lẽ định để bản tọa tàn sát thú triều này."
Trên bầu trời không có hồi âm, Chu Khung ngồi ngay ngắn trên Ma Long Phi Liễn, vung tay lên, trong nháy mắt đám người Ma Giáo bay ra khỏi phi liễn, lao về phía yêu thú.
Chỉ có Liên Sinh vẫn đứng bên cạnh Chu Khung.
"Đó là Ma Hầu Vương, hắn đã đạt tới Võ Hoàng trung kỳ, không biết hắn đột phá đến cảnh giới Võ Hoàng từ khi nào."
"Đó là Vạn đường chủ, hắn lại đã là Võ Hoàng đỉnh phong."
"Đó là Nhị Trưởng lão, làm sao hắn lại đột phá đến Võ Hoàng đỉnh phong được."
"Sao có thể như vậy, đám Ma Giáo kia đều là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, còn không thấp hơn Võ Hoàng trung kỳ." Vô Thiên Thánh Tăng khó tin nói. Bảo với Liễu Phàm bên cạnh: "Mau đi truyền tin cho trụ trì."
Chỉ trong chớp mắt xuất hiện hơn hai mươi Võ Hoàng, trực tiếp dọa đến mọi người đứng ngây ra.
Đám người Ma Giáo phát động công kích vào thú triều, hoàn toàn là hình thức như chẻ tre, khoảng cách giữa hai bên quá lớn, thú triều bị tàn sát thành từng mảng lớn, nếu như không có ai ngăn cản, e rằng chưa đến nửa canh giờ thú triều sẽ bị giết sạch.
Phương xa truyền đến một tiếng gầm rú, đám người Ma Giáo lập tức ngừng công kích, một móng vuốt màu đỏ như máu từ phía sau thú triều vỗ tới, tốc độ nhanh đến khó có thể tin, Liên Sinh vẫn đứng ở bên cạnh Chu Khung cũng vươn một bàn tay ra, chống lại móng vuốt đỏ như máu.