Chương 12: Lão Vương dạy dỗ người trẻ tuổi (2)
Lúc Vương Chấn Hưng đang đợi món ăn được mang lên, Phùng Thiến Thiến đi đến bên bàn.
“Chào buổi tối, Vương tiên sinh.” Phùng Thiến Thiến hèn mọn khom lưng, hướng về Vương Chấn Hưng nói.
“Ngồi xuống trước đi, trước khi cô hỏi chuyện tôi, tôi có vài vấn đề cần hỏi cô trước, nắm sơ lược tình hình của cô, vậy mới có thể dễ dàng đưa ra cho cô lời khuyên chính xác.” Vương Chấn Hưng cũng không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng chủ đề chính.
Phùng Thiến Thiến có chút căng thẳng, cẩn thận dè dặt ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Vương Chấn Hưng.
Tư thế này cảm giác có chút giống mấy bạn nhỏ vừa đi học mẫu giáo lên lớp nghe giáo viên giảng bài.
“Vương tiên sinh muốn hỏi gì?”
“Yêu đương với bao nhiêu người đàn ông rồi?”
“Tại sao lại hỏi chuyện này?” Phùng Thiến Thiến không hiểu.
“Chuyện tình cảm vô nghĩa, chỉ làm cho tinh thần của cô sa sút một cách nhanh hơn, muốn vượt trội hơn người, thì không thể đặt nhiều tâm tư vào phương diện tình cảm. Được rồi, trả lời câu hỏi của tôi đi.”
“Chưa từng yêu đương.”
“Nói sự thật.”
“Thật sự chưa từng yêu đương, nếu tôi nói dối, tôi sẽ biến thành một tên xấu xí.”
“Rất tốt, cô đã có điều kiện quan trọng để có được hướng đi thành công.”
Vương Chấn Hưng nhìn nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, bắt đầu tính thời gian: “Cô bắt đầu hỏi được rồi, thời gian năm phút bắt đầu.”
Phùng Thiến Thiến biết cơ hội rất khó có được, đương nhiên sẽ không lề mề chậm chạp.
“Vương tiên sinh, tôi là sinh viên ngành báo chí ở đại học Thanh Linh, hiện tại…” Phùng Thiến Thiến định sẽ giới thiệu sơ qua về tình hình của bản thân.
Có điều vừa nói được vài câu, đã bị Vương Chấn Hưng cắt ngang.
“Cô nói cô học chuyên ngành báo chí, vậy trong nhà chắc phải có các mối quan hệ trong lĩnh vực này phải không?”
“Không có.” Phùng Thiến Thiến lắc đầu.
“Vậy mà cô vẫn chọn ngành báo chí?” Vương Chấn Hưng hỏi.
“Sao vậy? Chuyên ngành này có vấn đề gì sao?” Phùng Thiến Thiến ngây ra.
Vương Chấn Hưng bật cười: “Tôi có thể nói với cô một cách chắc chắn, trong lĩnh vực này mà không có người chống lưng, rất khó để tìm được một công việc tốt trong cái ngành này, cho dù may mắn tìm được công việc về mảng báo chí, nhưng hơn phân nửa dù có lăn lộn mười mấy năm cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ.”
“Tóm lại chính là tương lai u ám.”
“Lúc cô chọn ngành này, người trong nhà không ngăn cản cô sao?”
Phùng Thiến Thiến có chút tự ti nói: “Gia cảnh của tôi rất tầm thường, ba mẹ học hành không tới đâu, làm sao biết được những việc này.”
“Vậy tôi khuyên cô nên đổi nghề sang hướng khác đi.” Vương Chấn Hưng thản nhiên nói.
“Thành tích của tôi trong thời gian học cũng rất tốt, lẽ nào cố gắng làm việc, cũng không có cơ hội thăng tiến trong ngành báo chí sao?” Phùng Thiến Thiến chưa từ bỏ ý định hỏi.
Vương Chấn Hưng chậm rãi nói: “Xem ra cô thật sự chưa từng chịu sự vùi dập của xã hội, nếu cô không tin, cứ việc đi thử, cố gắng có thể thăng tiến, chỉ là một trò lừa thôi.”
“Giống như trước đây người khác nói với cô, cần cù lao động là có thể làm giàu, nhưng trên thực tế, cần cù lao động thật sự có thể làm giàu sao?”
Phùng Thiến Thiến nhất thời câm nín.
Bởi vì sự thật dường như chính là như vậy.
Nhưng mà, sự giáo dục từ nhỏ đến lớn, đều nói với Phùng Thiến Thiến rằng cố gắng chắc chắn sẽ thành công.
Trong lòng Phùng Thiến Thiến thật sự có chút không cam lòng, muốn giữ vững niềm tin của mình, vì thế tìm bằng chứng phản bác quan điểm của Vương Chấn Hưng.
“Có một vị doanh nhân họ Mã, sau khi tốt nghiệp đại học không phải cũng từng là một người bình thường không có gì nổi trội sao? Hiện tại đầu tư một công ty trò chơi khổng lồ, phần mềm nhắn tin hot nhất bây giờ cũng là sản phẩm do công ty dưới trướng vị doanh nhân này phát hành, đây chẳng lẽ không phải là dựa vào cố gắng hay sao?”
“Cô nói người này à, người đó vốn có ba là người sáng lập công ty mẹ, hơn nữa còn là công ty được thành lập mấy chục năm trước, cô biết được công ty đó có bao nhiêu vốn không?”
“Còn vị họ Vương về bất động sản thì sao, không học qua sách vở, sau đó còn đi nhập ngũ, chẳng lẽ cũng không dựa vào cố gắng để làm giàu?”
“Cô làm sao biết được trên vai của ba người này đeo bao nhiêu huân chương?” Vương Chấn Hưng bình tĩnh trả lời.
“Thế còn một người đàn ông khác khởi nghiệp từ một nền tảng mua sắm trực tuyến được gọi là Papa Ma, trước đây chỉ là một giáo viên.”
“Đã từng là một giáo viên không sai, nhưng người ta xuất thân từ gia đình có nền tảng không hề kém, có rất nhiều mối quan hệ, bản thân cũng đã có tiền bạc tích lũy nhất định, nếu không thì qua mấy lần khởi nghiệp thất bại còn có thể gom góp tài chính tiếp tục gây dựng sự nghiệp?”
“Vậy ông chủ Lưu sáng lập nền tảng mua sắm điện tử thì sao? Ông ta xuất thân nghèo khổ!”
“Người này đúng là không có gì nâng đỡ, chỉ là thắng ở chỗ cưới được cô vợ lợi hại, thời gian đầu gây dựng sự nghiệp đã giúp đỡ rất nhiều. À đúng rồi, giờ hẳn phải là vợ cũ.”
“Vậy, vậy anh thì sao? Dù sao anh cũng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cái này không phải là giả chứ?!”