Chương 16: Phùng Thiến Thiến ngả bài, tôi là con gái nhà giàu(1)
Nghĩ một lúc, Phùng Thiến Thiến trịnh trọng nói: "Khả Khanh, mình cũng không giấu cậu nữa, thật ra điều kiện gia đình mình rất tốt, chỉ là trước đây khi còn đi học, gia đình hạn chế điều kiện kinh tế của mình thôi."
"Trước đây mình giận dỗi với người nhà, muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để phấn đấu nên không chấp nhận sự sắp xếp của bố mẹ nhưng lại bị thực tế tàn nhẫn tát cho tỉnh."
"Bây giờ mình đã nghĩ thông suốt, nên đã chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, chuẩn bị đến Đài truyền hình Thanh Linh làm việc."
Lâm Khả Khanh vốn tin tưởng bạn thân, lại khá thật thà, nghe cô ấy nói vậy cũng không nghi ngờ, chỉ cảm thấy hâm mộ: "Đi làm ở Đài truyền hình Thanh Linh sao! Ngưỡng mộ cậu thật đấy Thiến Thiến."
Thấy phản ứng của cô, lòng hư vinh của Phùng Thiến Thiến được thỏa mãn rất nhiều.
Hồi còn học đại học, cô ấy luôn bị Lâm Khả Khanh ưu tú xếp trên hiện giờ cuối cùng cũng có thể hơn cô một bậc.
Mặc dù, đây là thứ có được bằng cách giao dịch.
Nhưng nói thật lòng, Phùng Thiến Thiến không cảm thấy cô ấy bị thiệt.
Điều kiện của Vương Chấn Hưng rất tốt, chỉ riêng ngoại hình đã vô cùng nổi bật.
Kể cả chỉ tìm một người bạn trai như vậy, dẫn ra ngoài cũng rất có thể diện.
Hơn nữa người ta còn rất giàu có.
Lại còn sẵn sàng chi tiền cho cô ấy.
Cũng không uổng công trước đây cô ấy kén chọn, không chấp nhận sự theo đuổi của những người đàn ông bình thường, vẫn luôn độc thân.
"Khả Khanh, ngày mai mình định đến khách sạn Thế Kỷ xin nghỉ làm nhân viên phục vụ, cậu cũng đi cùng mình xin nghỉ luôn nhé." Phùng Thiến Thiến nhớ đến lời dặn của chú, bèn nói với Lâm Khả Khanh.
Lâm Khả Khanh khẽ thở dài: "Thiến Thiến, cậu có công việc mới rồi, còn tớ vẫn chưa có, tớ vẫn nên tiếp tục làm phục vụ ở đó trước đã, đợi tìm được công việc rồi mới xin nghỉ."
"Hôm nay mình vô tình nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng, thấy có một công việc rất phù hợp với cậu." Phùng Thiến Thiến thân thiết khoác vai cô.
"Là công việc gì?" Lâm Khả Khanh mong đợi hỏi.
"Tập đoàn Chấn Hưng đang tuyển thư ký cho tổng giám đốc, cậu học quản trị kinh doanh, cũng coi như liên quan đến chuyên ngành của cậu."
"Sao tớ dám chứ, một sinh viên mới ra trường như tớ, làm sao có thể trúng tuyển vị trí này được."
"Thử thì có mất gì đâu, lại không thiệt hại gì, nếu cậu không yên tâm, thì cứ giữ công việc ở khách sạn trước, như vậy không phải là được rồi sao?”
"Nhưng mà thư ký tổng giám đốc, tớ thấy có vẻ hơi…" Lâm Khả Khanh xem tivi nhiều nên cô hơi sợ bản thân sẽ bị quấy rối.
"Khả Khanh à, đầu óc cậu đừng đen tối như thế được không. Tổng giám đốc của Tập đoàn Chấn Hưng chính là Vương Chấn Hưng, là anh chàng độc thân đẹp trai nhà giàu nổi tiếng ở Thanh Linh. Biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp muốn theo đuổi, anh ấy còn chẳng thèm để mắt, cậu nghĩ anh ấy sẽ để mắt đến cậu sao?" Phùng Thiến Thiến xoa eo giũa dạy.
Nghe vậy, Lâm Khả Khanh lập tức thấy xấu hổ .
Trước đây cô còn gặp qua Vương Chấn Hưng và được anh ta giúp đỡ.
Nhìn anh ta cũng không giống như loại người đó.
Hơn nữa Phùng Thiến Thiến nói đúng, một người ưu tú như vậy, muốn tìm người phụ nữ như thế nào mà không được?
"Được, vậy tớ sẽ thử nộp hồ sơ xem sao."
Lâm Khả Khanh vào phòng ngủ, chỉnh sửa lại sơ yếu lý lịch của cô, sau đó mở máy tính xách tay, tìm đến trang tuyển dụng của Tập Đoàn Chấn Hưng trên website, rồi nộp hồ sơ.
Làm xong những việc này, cô chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
Chỉ có điều, Phùng Thiến Thiến ở trong phòng tắm rất lâu mà không ra.
Căn nhà trọ chỉ có một phòng tắm.
Lâm Khả Khanh đành phải chờ.
Khoảng mười mấy phút sau, Phùng Thiến Thiến mới quấn khăn tắm bước ra.
Lâm Khả Khanh cầm quần áo định đi vào nhưng thấy Phùng Thiến Thiến đi khập khiễng.
"Thiến Thiến, chân cậu không sao chứ?" Lâm Khả Khanh quan tâm hỏi.
"Sàn hơi trơn, vừa nãy tớ không cẩn thận bị trẹo chân." Phùng Thiến Thiến đáp.
"Có nghiêm trọng không? Có cần tớ đi mua thuốc giúp cậu không?"
"Không cần đâu, tớ có thuốc rồi." Ban ngày Phùng Thiến Thiến đã đến hiệu thuốc mua, nhưng chỉ là thuốc giảm viêm, không phải thuốc trị bong gân.
"Vậy có cần tớ giúp gì không?"
"Không cần đâu, tớ tự làm được." Tất nhiên Phùng Thiến Thiến không thể để Lâm Khả Khanh giúp đỡ.
"Ừ, được thôi."
Lâm Khả Khanh quay người đi vào phòng tắm.
Khoảng vài phút sau, Phùng Thiến Thiến đột nhiên xông vào.
Lâm Khả Khanh giật mình.
"Làm gì mà giật mình thế, mình để quên đồ trong này nên vào lấy." Phùng Thiến Thiến nói.
"Thế thì cậu phải gõ cửa chứ." Lâm Khả Khanh hoảng hốt nói.
Để tiết kiệm tiền, hai người thuê chung một căn nhà rất rẻ.
Các thiết bị trong nhà hơi cũ, cửa phòng tắm bị hỏng, không thể khóa được.
"Xin lỗi nhé." Phùng Thiến Thiến cười hì hì, nhìn Lâm Khả Khanh thêm vài lần rồi mới rời đi.
Ở góc mà Lâm Khả Khanh không nhìn thấy, cô ấy thậm chí còn lén dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh.