Chương 24: Sóng gió kẹt xe (1)
“Không cẩn thận ngã một cái.” Phùng Thiến Thiến cười trả lời, đột nhiên chuyển chủ đề, nói: “Khả Khanh, thật ngưỡng mộ cậu, có thể làm việc với quý ông độc thân giàu có nổi tiếng ở Thanh Linh, mỗi ngày cho dù chỉ là nhìn gương mặt đẹp trai đó thôi, tâm trạng chắc cũng sẽ rất tốt nhỉ?”
Khi Phùng Thiến Thiến nói những lời này, trong mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Về hình tượng thì Vương Chấn Hưng không có gì để soi mói, rất hợp với thẩm mỹ của cô ấy, trong lòng cô ấy rất thích.
Ban ngày lúc làm việc, trong đầu còn thường xuyên hiện lên bóng dáng của Vương Chấn Hưng.
Tình trạng này của Phùng Thiến Thiến, cứ như một cô gái vừa mới biết yêu đương, vô cùng mê đắm bạn trai.
Không gặp một chút trong lòng liền nhớ, giống như hận không thể mỗi phút mỗi giây đều ở cạnh nhau với người yêu.
“Trước tiên không nói đến tâm trạng có tốt hay không, tóm lại là như đang đi trên băng mỏng, luôn sợ bản thân làm không tốt sẽ bị mắng, có điều mình cũng rất cảm ơn anh ta, anh ta thật sự rất giỏi, mặc dù chỉ mới làm việc vài ngày nhưng mình đã học được rất nhiều từ anh ta!” Lâm Khả Khanh đáp lời Phùng Thiến Thiến.
“Ừm, vậy cậu phải cố gắng học hỏi, chăm chỉ làm việc, chúc cậu mau chóng được thăng lên làm nhân viên chính thức. Mình có nghe ngóng qua, lương một năm của trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chấn Hưng ít nhất cũng phải bảy mươi vạn!” Phùng Thiến Thiến nói.
“Chuyện được chuyển làm nhân viên chính thức tớ không dám nghĩ tới, nhưng mà tớ sẽ cố gắng!”
Mặc dù khiêm tốn, nhưng trong lòng Lâm Khả Khanh cũng có chút mong chờ.
Một năm bảy mươi vạn, đây là chuyện trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Khi còn đi học cô chỉ mới đặt mục tiêu sau năm năm đi làm có thể kiếm được mức lương hai vạn một tháng.
Sáng sớm.
Vương Chấn Hưng rời khỏi biệt thự, anh không đến công ty ngay mà ngồi trên chiếc Bentley đến một chợ bán thức ăn gần đó.
Theo thông tin nhận được từ thám tử tư, mỗi sáng sớm mẹ của Lâm Khả Khanh, Lưu Phương đều sẽ đến đây mua thức ăn.
Vương Chấn Hưng tâm huyết dâng trào, tự mình đến xem thử hoàn cảnh nơi này.
Sáng sớm, con đường gần chợ bán thức ăn có hơi đông đúc.
Chiếc Bentley bị kẹt trên đường, một lúc lâu mới di chuyển được một đoạn.
Khó khăn lắm mới sắp hết kẹt xe, vậy mà dường như phía trước lại có sự cố xảy ra.
Lại kẹt xe lần nữa.
Tài xế thấy vậy bèn xuống xe xem tình hình phía trước.
“Ông chủ, vạch qua đường phía trước có người ngất xỉu dẫn đến tắc đường, có lẽ trong chốc lát không thể thông được.” Tài xế trở về báo cáo.
“Phía trước ùn tắc lâu như vậy, cho dù xe cứu thương tới cũng bị kẹt lại, không có ai qua đỡ người đó dậy sao?” Vương Chấn Hưng hỏi.
“Thời buổi này ai dám đến đỡ cơ chứ?” Tài xế nói.
Vương Chấn Hưng gật đầu.
Quả thực, thời buổi này nếu không phải người có tài sản bạc triệu, ai lại dám qua đỡ người trên đường?
Nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay, đã sắp đến giờ đi làm rồi.
Vương Chấn Hưng là ông chủ, đương nhiên sẽ không bị trừ lương vì đi làm trễ.
Nhưng bị kẹt mãi trên đường cũng không phải chuyện tốt gì.
Vương Chấn Hưng xuống xe, đi về phía trước xem.
Đương nhiên, anh không phải muốn đến đỡ người ta mà chỉ muốn xem xem có thể khai thông con đường phía trước để xe mình đi qua hay không.
Một lúc sau, Vương Chấn Hưng đến bên vạch kẻ đường có người ngất xỉu.
Người hóng hớt xung quanh không hề ít, chỉ là không ai dám đi lên đỡ.
Nhưng có một bác gái đang cầm thức ăn đến gần người bị ngất.
Hành động của bác gái như đang muốn đến đỡ, nhưng vẫn có hơi lo sợ.
Sau khi đấu tranh tâm lý một lúc, bác gái quyết định đặt thức ăn trong tay xuống bên đường, chuẩn bị đi đỡ người dậy.
Bác gái không ai khác chính là Lưu Phương.
Nhưng người bị ngất là một người phụ nữ hơi béo khoảng tầm 50 tuổi, đang trong trạng thái mất ý thức.
Một mình Lưu Phương đỡ không nổi.
“Có ai đến giúp đỡ không?” Lưu Phương hỏi những người xung quanh.
Bốn phía không ai trả lời.
Lúc đầu Vương Chấn Hưng không để ý, nhưng anh cảm thấy bác gái kia có hơi quen mắt.
Lấy điện thoại mở hình thám tử tư gửi đến, so sánh với bác gái đó một chút.
“Mẹ Lâm Khả Khanh?”
Vương Chấn Hưng ngẩn người, khóe miệng chợt lộ ra chút ý cười.
Xuất thân nông thôn, lại là mẹ của nữ chính Lâm Khả Khanh, Lưu Phương này quả nhiên rất tốt bụng, trên đường có người ngất xỉu thế mà cũng dám đến đỡ dậy.
Dường như Lưu Phương thấy đám người xung quanh không ai định đến giúp, vì vậy bà cắn răng dậm chân, chuẩn bị đỡ người phụ nữ ngất xỉu lên.
Đúng lúc này, Vương Chấn Hưng tiến lên ngăn cản, tốt bụng nhắc nhở: “Trước tiên đừng đụng vào bà ấy, có một số người bị thương trong tình huống đặc biệt, nếu như tùy tiện di chuyển có khả năng sẽ khiến họ bị thương nặng hơn.”
“A! Vậy sao?”
Lưu Phương thấy anh ăn mặc lịch sự, vừa nhìn liền biết là một người thành công, vậy nên bà không nghi ngờ những gì hắn nói, ngược lại còn bị dọa cho giật mình.