Chương 39: Rơi xuống nước (1)
Phần lớn ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn vào Hàn Mi.
Với tài sản ròng của Vương Chấn Hưng thì ở chỗ thế này không được coi là nổi bật lắm, thế nên cũng không có quá nhiều người để ý đến anh.
Anh giơ tay lên, nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ vàng của mình.
Còn khoảng mười lăm phút nữa là bắt đầu hội nghị.
Vương Chấn Hưng biết mình phải tìm cơ hội.
Người phụ nữ Hàn Mi này không để lộ vui hay buồn, thế nên rất khó đoán.
Vừa rồi trông Hàn Mi có vẻ như đang giúp anh, nhưng Vương Chấn Hưng lại cảm thấy người phụ nữ này đang chặn đường anh.
Đợi đến khi anh thả lỏng, sau đó bất thình lình tặng cho anh một nhát dao.
Trên thương trường, loại người này có thể nói là nhiều không kể xiết.
Vương Chấn Hưng cầm ly rượu, tuỳ tiện bước đi trên boong tàu. Anh đi tới chỗ lan can, giả vờ ngắm cảnh đêm trên thuyền một lúc, sau đó vờ như không cẩn thận rơi từ trên lan can xuống.
Một tiếng ầm lớn vang lên.
“Tiếng gì vậy?”
Có mấy người nghe thấy tiếng, dựa vào lan can, ngó đầu ra nhìn thì phát hiện có người vừa rơi từ trên thuyền xuống.
"Có người rơi xuống nước!"
Có người trong sảnh la lên.
Những người ở xung quanh lập tức dừng trò chuyện, đi tới bên lan can xem có chuyện gì.
Bao gồm cả Hàn Mi.
“Ai thế, ai rơi xuống nước?”
Ánh sáng ban đêm mờ mịt nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy có người đang vùng vẫy trên mặt nước, không thấy rõ người này là ai.
Nhưng nhìn kiểu đạp vẫy lung tung thế kia thì rõ ràng là người này không biết bơi.
“Là Vương tổng của Tập đoàn Chấn Hưng.” Một nhân chứng tại hiện trường nói.
“Nhân viên cứu hộ đâu? Nhân viên cứu hộ đâu?”
Hàn Mi hỏi những người xung quanh.
Một số người sau khi nghe được thì đi vào bên trong du thuyền để truyền tin.
Trên mặt nước.
Vương Chấn Hưng giả vờ giả vịt đạp nước một lúc, khi cảm thấy sắp đến lúc, anh chậm rãi chìm xuống.
Là một người xuyên không, anh ít nhiều cũng có trang bị chút kỹ năng cơ bản.
Bơi lội là một trong số đó.
Mà 'Vương Chấn Hưng' ở trong kịch bản gốc không biết bơi.
Đây chính là kế hoạch của Vương Chấn Hưng.
Không ai ở đây biết anh biết bơi.
Anh giả vờ rơi xuống nước, sau đó sẽ bất tỉnh và nằm trong bệnh viện một thời gian.
Với trình độ y thuật cao cấp thì việc giả bệnh đối với anh là việc quá đơn giản, không lo bị phát hiện.
Về phần có nguy hiểm hay không, vấn đề này Vương Chấn Hưng đã tự suy nghĩ kỹ.
Đầu tiên, dòng sông này không có cá mập hay cá ăn thịt.
Vì vậy không thể xảy ra chuyện bị cá ăn được.
Ngoài ra, giá trị may mắn của anh hơn 300, rất cao so với người bình thường.
Với mức độ may mắn cao như thế thì sẽ không dễ gì xảy ra chuyện.
Vì vậy kế hoạch này có khả năng thành công.
Chỉ cần tránh được hội nghị từ thiện thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Không cử động nữa rồi?”
Người vây xem bên lan can nhìn thấy mặt nước dần dần yên tĩnh.
Mà lúc này nhân viên cứu hộ vẫn chưa tới.
Xung quanh cũng có mấy người biết bơi, nhưng cũng không phải dân chuyên nghiệp, nếu tự ý đi cứu người thì e là chính mình cũng rơi vào nguy hiểm.
Những người ở đây không giàu có thì cũng là quyền quý, ai dám mạo hiểm như thế?
Bộp.
Tiếng khóa kéo trượt vang lên, chiếc váy dạ hội lộng lẫy rơi xuống đất.
Hàn Mi đột nhiên bước tới.
Hàn Mi có mặc quần áo bên trong váy dạ hội, để lộ ra cánh tay và đùi. Mặc dù trong trường hợp này có hơi mất duyên nhưng chị ta cũng không quan tâm lắm.
Ùm một tiếng.
Hàn Mi trực tiếp nhảy xuống nước.
Bên lan can có người cầm đèn chiếu sáng.
Hàn Mi chìm xuống nước, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thấy được Vương Chấn Hưng đang chậm rãi chìm dần, sau đó bơi về phía anh.
Vương Chấn Hưng cảm thấy có người nhảy xuống nước cho nên giả vờ giãy dụa, nhưng anh không ngờ rằng, người nhảy xuống nước chính là Hàn Mi.
Trong lúc bàng hoàng, Hàn Mi đã bơi đến cạnh anh.
Vì để làm ra vẻ không biết bơi, hai tay Vương Chấn Hưng vẫn vung loạn lên.
Không ngờ tới lại vô tình va phải thứ không nên va vào.
‘Độ chiến không thua kém gì Hứa Du Nhu.’
Đây là đánh giá của Vương Chấn Hưng.
Sau lời đánh giá này, anh dần dần ngừng vùng vẫy, giả vờ ngất xỉu.
Hàn Mi thấy thế, ngược lại cảm thấy có chút may mắn.
Cứu người dưới nước sợ nhất là người rơi xuống nước giãy giụa lung tung, như vậy sẽ làm tăng độ khó của việc cứu hộ.
Thế nên Vương Chấn Hưng ngất đi thì càng dễ cứu hơn.
Hàn Mi nắm lấy một cánh tay của anh, sau đó kéo anh bơi lên trên.
Chỉ là Vương Chấn Hưng là một người đàn ông cao lớn, kéo lên có hơi mất sức.
Làm tốc độ bơi của Hàn Mi bị chậm.
Để giúp Vương Chấn Hưng không bị ngạt thở, Hàn Mi chỉ có thể truyền khí cho anh.
Cảm nhận được chuyển động trên môi, Vương Chấn Hưng đang giả ngất cũng sợ ngây người.
Mụ đàn bà này có gì đó không đúng lắm, rõ ràng là đang chèn ép công ty mình, thế quái nào vẫn liều lĩnh cố cứu mình vậy?
Lòng dạ Hàn Mi tốt bụng?
Nhưng Hàn Kiệt chắc chắn là một nhân vật phản diện.
Là mẹ của Hàn Kiệt, Hàn Mi hẳn cũng là một nhân vật phản diện.