Chương 43: Kết bạn (2)
Chiếc Rolls-Royce bản đặc biệt này là đặt làm riêng, hiệu quả cách âm đương nhiên không cần phải nói.
Dù cho trên xe có nói gì thì bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy.
“Có chuyện gì chị nói đi.” Vương Chấn Hưng giả bộ không biết ý đồ của chị ta, ra vẻ lạnh lùng nói.
“Dù gì tôi cũng đã cứu cậu, không cần phải tỏ thái độ như vậy chứ.” Hàn Mi hơi chau mày.
“Bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta, không cần phải nói chuyện hình thức như thế, chị ở sau lưng chèn ép công ty tôi, tôi còn phải khách sáo với chị sao? Khoan đã, chị nói là chị đã cứu tôi?!” Vương Chấn Hưng mơ hồ.
Lúc đó tình hình dưới nước hỗn loạn, hơn nữa sau đó anh còn giả vờ ngất xỉu, cho đến hôm nay mới hoàn toàn tỉnh táo.
Anh không biết đã được ai cứu mới là phản ứng bình thường.
“Nếu cậu không tin, có thể đi hỏi những người tham gia hội nghị hôm qua.” Hàn Mi nói.
Vương Chấn Hưng giả vờ nửa tin nửa ngờ, sau đó lấy điện thoại gọi cho một người bạn.
Sau khi hỏi thăm, anh đã xác nhận được hôm qua đúng là Hàn Mi nhảy xuống cứu người đầu tiên.
“Chị, sao chị lại làm vậy?” Vương Chấn Hưng thu bớt sự lạnh lùng trên mặt, giả vờ không biết lý do, hỏi Hàn Mi.
“Thật ra chuyện chèn ép công ty cậu, tôi cũng là gần đây mới biết, chuyện này đều do con trai tôi làm, không liên quan đến tôi.” Vẻ mặt Hàn Mi chân thành.
“Con chị có bản lĩnh lớn như vậy, khống chế mấy công ty ở phía sau, hơn nữa còn có thể giấu chị làm ra chuyện này?” Vương Chấn Hưng chất vấn.
Hàn Mi chậm rãi nói: “Tôi chỉ có một đứa con trai, đúng là hơi nuông chiều nó quá, nhưng chuyện này quả thật không phải chủ ý của tôi, nếu sớm biết, tôi tuyệt đối sẽ không dung túng nó làm bừa như vậy, bởi vì tôi thực sự rất khâm phục con người của Vương tổng.”
“Dù sao dùng nhiều tiền đến thế để làm từ thiện, doanh nhân bình thường thực sự không làm được.”
“Đương nhiên, tôi biết nói như vậy cũng khó được cậu thông cảm.”
“Cho nên hôm qua sau khi cậu ngất đi, tôi đã dùng danh nghĩa của cậu quyên góp thêm một trăm triệu tệ để làm quỹ từ thiện.”
“Cứ coi như là tôi nhận lỗi với Vương tổng.”
Vương Chấn Hưng nghe xong, nói thẳng: “Trên đời này tuyệt đối không có bữa cơm nào miễn phí, ai cũng rất bận rộn, nói mục đích chị làm như vậy đi.”
“Rất đơn giản, tôi muốn… kết bạn với Vương tổng.” Khóe miệng tô son quyến rũ khẽ nhếch, Hàn Mi mỉm cười.
Vương Chấn Hưng vờ không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời Hàn Mi nói, tằng hắng một tiếng, nói: “Tốn nhiều công sức như vậy chỉ để kết bạn với tôi thôi sao? Làm sao có thể, nói thẳng mục đích của chị đi.”
Thấy phản ứng của anh như vậy, Hàn Mi thầm sốt ruột.
Chẳng lẽ não người này là khúc cây hay sao, đã nói đến mức như vậy rồi còn không hiểu ý mình nữa?
Chẳng nhẽ bắt mình phải nói thẳng thì anh ta mới hiểu ý mình sao?
“Thật sự chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi, không hề có ý gì khác.” Là một người phụ nữ, Hàn Mi cũng cần giữ mặt mũi, không nói thẳng ra mà mong Vương Chấn Hưng có thể hiểu được.
“Chúng ta không phải người cùng đường, e rằng không làm bạn được.” Vương Chấn Hưng nói.
Hàn Mi thầm đau đầu. Người này là khúc cây à? Sao cứ không hiểu hàm ý trong lời mình nói vậy.
Chị ta mà thiếu bạn bè à? Chị ta là thiếu…
Lẽ nào giống như lời con trai nói, phương diện kia của Vương Chấn Hưng có vấn đề?
Hàn Mi nổi lên suy đoán, bỗng nhiên muốn nghiệm chứng thử.
Nếu Vương Chấn Hưng thật sự có vấn đề thì chị ta cũng nên sớm dập tắt suy nghĩ này.
Nghĩ thế, Hàn Mi cười mỉm: “Như vậy à, nếu đã không phải bạn bè thì một trăm triệu tệ* tôi quyên góp dưới danh nghĩa của cậu chỉ có thể để cậu tự chi rồi.”
*Một trăm triệu tệ: 100 vạn = 1.000.000 (Một trăm vạn bằng một triệu)
Lúc trước ngồi tán gẫu, Vương Chấn Hưng quả thật có thuận miệng nói mọi người đều quyên góp một trăm triệu tệ, rất nhiều người đều nghe thấy.
Không ngờ Hàn Mi lại nhân lúc Vương Chấn Hưng bị đưa đến bệnh viện, dùng danh nghĩa của anh thật sự quyên góp một trăm triệu tệ.
Mặc dù thị giá của Tập đoàn Chấn Hưng tới một tỷ tệ, nhưng vốn lưu động Vương Chấn Hưng có thể lấy ra tối đa chỉ có một trăm triệu tệ thôi.
Nhưng hậu quả của việc làm như vậy là khiến cho tài chính của Tập đoàn Chấn Hưng xảy ra vấn đề, khiến công ty lâm vào khủng hoảng.
Hàn Mi đưa ra đề nghị làm bạn với Vương Chấn Hưng không được nên trở mặt coi đây là điểm yếu nhằm uy hiếp.
Chỉ có điều điều kiện tiên quyết để uy hiếp thành công là Vương Chấn Hưng là một người chính trực.
Nếu Vương Chấn Hưng không cần mặt mũi thì anh hoàn toàn có thể quỵt luôn.
Bởi vì chỉ cần anh không có đạo đức thì sẽ không bị đạo đức trói buộc.
“Đồ đàn bà ác độc, cố ý hại tôi!” Vương Chấn Hưng tức giận trừng mắt nhìn Hàn Mi, ngực phập phồng.
“Nhìn cậu có vẻ rất tức giận, nhưng mà có thể làm gì tôi chứ? Tôi đang ở trước mặt cậu đây, cậu dám làm gì tôi?” Hàn Mi giễu cợt, cố ý chọc tức anh.
Vương Chấn Hưng đương nhiên nhìn ra được chị ta cố ý nói khích, tiện thể ngồi thẳng dậy, giả vờ phát cáu nắm chặt tay chị ta.