Chương 47: Bắt nạt vai chính nhỏ tuổi
Vương Chấn Hưng cảm nhận được ánh mắt của Tần Dật, thật sự muốn tiến lên nắm lấy tai của thằng nhóc này, rồi cho nó vài cái tát.
Anh cũng không nợ nhà Tần Dật thứ gì, trước đây chăm sóc Hứa Du Nhu hoàn toàn là xuất phát từ tình bạn.
Hơn nữa, cũng không phải anh chưa từng đề nghị Hứa Du Nhu đến một nơi ở và môi trường sống tốt hơn.
Chỉ là bản thân Hứa Du Nhu không chịu.
Vả lại, vì bảo vệ Hứa Du Nhu mà anh còn bị Phong Hoa chèn ép, chịu rất nhiều tổn thất kinh tế.
“Tiểu Dật, việc này không thể trách chú Vương của con, là mẹ muốn sống dựa vào khả năng của mình.” Hứa Du Nhu giải thích.
Mối quan hệ của hai người trước đây xa cách như vậy, chị đương nhiên không tiện nhận điều kiện sinh hoạt mà Vương Chấn Hưng đưa ra.
Tần Dật nghe vậy, lông mày nhanh chóng giãn ra, thậm chí còn thoáng có chút vui mừng.
Mẹ và chú Vương xa cách, hoàn toàn chứng minh quan hệ của hai người chỉ là tình bạn, mà không có xen lẫn thứ khác.
Tần Dật đi một vòng quanh nhà, đi đến ban công.
“Hôm nay không có mưa, cũng không phơi quần áo, sao trên đất lại có nhiều nước như vậy?” Tần Dật hiếu kỳ nhìn về phía phòng khách hỏi.
Nghe đến đây, Vương Chấn Hưng và Hứa Du Nhu đang ở phòng khách vô thức liếc nhìn nhau.
“Chị trả lời nó đi.” Vương Chấn Hưng nói bằng khẩu hình miệng.
Da đầu Hứa Du Nhu tê dại, làm như không nghe thấy câu hỏi của Tần Dật.
Tần Dật thấy không có ai trả lời, lại đi đến phòng khách, hỏi lần nữa: “Mẹ, sao trên ban công lại có nhiều nước vậy?”
“Mẹ… sao mẹ biết, hỏi chú Vương của con đi, lúc chú ấy đến đây đón mẹ, hình như đã đi đến ban công.” Hứa Du Nhu đổ lỗi.
Tần Dật nghe vậy, liền chuyển ánh mắt sang Vương Chấn Hưng.
[ Tần Dật phát hiện chuyện kỳ lạ, đang nhìn ký chủ bằng ánh mắt nghi ngờ, mời ký chủ đưa ra lựa chọn. ]
[Phương án 1: Ngả bài với vai chính Tần Dật: Nhóc con, chú muốn làm ba dượng của cháu! Phần thưởng: Một viên đan long hổ. ]
[ Phương án 2: Không ngả bài, ỷ vai chính còn nhỏ không hiểu chuyện, lừa gạt cho qua. Phần thưởng: Thuật tra xét (Chú ý: Thuật này có thể tra xem được thông tin về năng lực, chiến lực của vai chính, vai phụ và phản diện.) ]
Một viên đan long hổ trị giá 1000 điểm phản công, là đồ tốt.
Có điều theo Vương Chấn Hưng thấy, phương án đầu tiên chính là một cái bẫy.
Nếu ngã bài với Tần Dật vào lúc này, khả năng cao là sẽ bị cậu ta ném từ trên lầu xuống.
Ở đây là lầu bảy đấy.
Ngã xuống dưới không chết cũng thành tàn phế.
Vương Chấn Hưng trực tiếp chọn phương án hai.
“Ồ, lúc trước đến đây đón mẹ cháu đến trạm xe lửa, mẹ cháu nói muốn sửa soạn một chút rồi mới đi, lúc chú đợi chị ấy, cầm một ly trà đứng ở ban công ngắm cảnh, không cẩn thận làm đổ nước trà xuống đất.”
Vương Chấn Hưng nghiêm túc giải thích.
“Thì ra là vậy.” Tần Dật gật đầu.
[ Chúc mừng ký chủ nhận được thuật tra xét! ]
Nhận được phần thưởng, Vương Chấn Hưng lập tức lấy ra dùng, tra xét Tần Dật.
[ Nhân vật chính: Tần Dật ]
[ Giá trị may mắn: 686 điểm ]
[ Hào quang nhân vật chính: 358 điểm ]
[ Giá trị chiến đấu: 1534 điểm ]
[ Giá trị quyến rũ: 99 điểm ]
[ Năng lực và bàn tay vàng: Y thuật cao cấp, thuật bói toán cao cấp, tinh thông cầm kỳ thi họa, kiếm thuật thượng thừa, khinh công thượng thừa. ]
Sau khi tra xem xong, Vương Chấn Hưng hít vào một hơi khí lạnh.
Ngoại trừ mục giá trị quyến rũ là Tần Dật kém hơn mình, thì những mục khác đều cao hơn mình.
Nhất là mục giá trị chiến đấu kia, chênh lệch vô cùng lớn.
Giá trị chiến đấu của Vương Chấn Hưng chỉ mới vỏn vẹn 186 điểm thôi.
Tần Dật lại có thể cao đến 1534 điểm!
Lúc nãy không chọn ngã bài, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.
“Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm, tôi về trước đây.” Vương Chấn Hưng nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay, đứng dậy chào tạm biệt.
“Trễ lắm rồi, trên đường lái xe chú ý cận thận nhé.” Hứa Du Nhu ân cần nhắc nhở một tiếng, rồi nói với con trai Tần Dật: “Tiểu Dật, đi tiễn chú Vương của con đi.”
“Con biết rồi mẹ.” Tần Dật gật đầu đồng ý.
Khi đi thang máy xuống dưới.
“Chú Vương, có thể điều tra giúp cháu một chút về Hàn Kiệt không? Cháu muốn biết ngày tháng năm sinh
của cậu ta, phần mộ tổ tiên của nhà cậu ta ở đâu và cả hướng đi quan trọng sắp tới của cậu ta.” Tần Dật nói.
“Điều tra những thứ này làm gì?” Vương Chấn Hưng hỏi.
“Đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù. Mặc dù mẹ không nói, nhưng cháu biết, chuyện công ty phá sản và tiệm trái cây đóng cửa, chắc chắn là do Hàn Kiệt gây trở ngại, mẹ cháu nuốt xuống được cục tức này, còn cháu thì không!” Trong ánh mắt của Tần Dật mang theo thù hận.
“Thế lực của nhà họ Hàn rất lớn, đừng nói một tên nhóc như cháu, đến cả chú còn lâu mới là đối thủ của người ta.” Vương Chấn Hưng làm bộ thở dài.