Edit: Linhlady
Khi Mạc Vân Quả nói những lời này, rất chậm rất chậm, thật giống như cô đang nghiêm túc hồi tưởng lại giấc mơ đó vậy, mà những nội dung đó, tựa hồ cũng không phải rõ ràng như vậy.
Mà Mạc Vân Quả không biết đó là, những lời này của cô khiến một người đàn ông ở tinh cầu xa xôi khác mở to hai mắt nhìn.
Ở tinh cầu xa xôi kia, Diệp Hành nhìn người đàn ông gần như yêu dã bên cạnh, nhấp môi, vẻ mặt phức tạp nói: “Cô ấy nhớ ra?”
Tần Trúc khẽ lắc đầu, nốt ruồi lệ chí[1] làm nổi bậy đôi mắt rạng ngời, có vẻ rực rỡ lấp lánh.
[1]:Lệ chí: ở đây nghĩa là nốt ruồi lệ.
Theo bói toán: Nốt ruồi lệ chí, là nốt ruồi nhỏ dưới mắt. Sở dĩ có nốt ruồi lệ chí là do than khóc mà thành, tức là kiếp trước người này sống rất thảm. Người đàn ông mang lệ chi có nghĩa là người đó than khóc suốt ba kiếp, nước mắt ngưng đọng thành điểm chấm dưới mắt...
“Thế tiểu Quả Quả cô ấy……” Diệp Hành nói còn chưa dứt lời đã bị Tần Trúc đánh gãy.
“Đại khái là chuyện kia kích thích cô ấy đi.” Nói xong, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười, cũng khiến cho khuôn mặt của hắn có thêm vài phần sức sống.
“Cậu biết không? Trong vị diện cấp thấp có rất nhiều vin diện cấu tạo từ vin diện bậc trung, chỗ kia, bởi vì ở vị diện kia có rất nhiều người ủng hộ, tín ngưỡng của những người đó cùng yêu thích xây dựng một vị diện cấp thấp khác, mà tôi cùng cô ấy, đi qua vị diện kia.”
Giọng nói của Tần Trúc cực kỳ mê người, ngữ khí cũng hữu khí vô lực, khiến người ta cho rằng sau khi nói xong câu này, hắn cũng không nó thành lời.
Động tác Diệp Hành nhấp môi càng thêm rõ ràng, anh nắm tay lại, muốn nói cái gì, hơi há mồm, rồi lại cái gì cũng nói không nên lời.
“ Thời điểm tôi cùng cô ấy đi qua, là bám vào trên thân thể người khác, Thân Thân bám vào là nữ hai, còn bản thân tôi, không nói cũng thế.” Giọng nói Tần Trúc càng thêm nhỏ, Diệp Hành xem qua đi, đôi mắt kia giống như đang dần khép lại.
“Có chút ký ức, chẳng sợ bị tiêu trừ, chỉ cần một chút kích thích, cũng có thể đủ nhớ ra một ít đi?”
“Thân Thân, thật tốt……”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Tần Trúc đã hoàn toàn đã không có.
Diệp Hành xem qua, đôi mắt Tần Trúc đã là nhắm lại, trên mặt càng thêm tái nhợt.
Lúc này, tiểu Q đang đứng một bên đi lại đây, tận chức tận trách bế Tần Trúc lên.
“Tiểu Q, chủ tử hắn…… Không có việc gì đi……” Diệp Hành hỏi.
“Chủ nhân là cường đại nhất, nhất định sẽ không có việc gì!” Giọng nói máy móc của tiểu Q vang lên nghe qua có chút vô tình, nhưng ngữ khí kiên định, lại không có cách nào bị bỏ qua.
Diệp Hành ngẩn ra, nhìn theo tiểu Q đi xa.
Người đàn ông này, vì tiểu Quả Quả, đến cuối cùng đã làm ra nông nỗi gì?
Mà hiện tại anh, còn có thể giúp tiểu Quả Quả được cái gì không……
Trên tinh cầu mênh mang này, bao phủ ở trên tinh cầu, chỉ có Mạc Vân Quả phòng phát sóng trực tiếp mà thôi……
Bên kia, Mạc Vân Quả nỗ lực nhớ lại khuôn mặt trong mơ, lại phát hiện ngoại trừ việc biết có một người đàn ông ra, cô hoàn toàn không nhớ gì.
Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp còn đang chờ đợi Mạc Vân Quả nói tiếp, nhưng mà…… Ừm…… Không có bên dưới.
Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp:…… Cái quỷ gì?!
Phòng phát sóng trực tiếp một mảnh quỷ khóc sói gào, sôi nổi phun tào tiểu Quả Quả không phúc hậu, chuyện xưa nói một nửa sẽ khiến người ta tức chết đấy!
Nhưng mà, cũng chả làm được cái mẹ gì.
Mạc Vân Quả thấy mình nghĩ không ra, cũng không thèm rối rắm, đương nhiên, chủ yếu chính là cô đói bụng.
Vừa lúc này, Lăng Khanh An mang theo đồ ăn trở lại.
Mạc Vân Quả cảm thấy, cái tên Lăng Khanh An vẫn là một người tốt, ừ…… Có ăn!
Mạc Vân Quả tiếp nhận đồ ăn từ tay Lăng Khanh An đưa cho, bắt đầu vui vẻ ăn.
Bên kia Lăng Khanh An thấy như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.
Edit: Phải tận chương 529 thân edit già là tui đây mới biết tên nam thần kinh là gì 😑, tác giả hố người quá mà 😂😂😂