Phát Thanh Khủng Bố

Chương 57 Cuộc Sống Mới

Chương 57 Cuộc Sống Mới


Nhất Cố cũng ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có một người đàn ông có vóc dáng thấp, đang cẩn thận từng chút một đi vào trong nhà tang lễ.
- Cậu chắc chắn là anh ta?
Nhất Cố hỏi
- Không chắc chắn lắm.
Tô Bạch thành thật nói.
- Nhưng đôi mắt kia rất giống Chu cục trưởng, hơn nữa từ mặt tuổi tác cũng không khác nhau.
- Nếu như anh ta là hung thủ, vậy tại sao Chu cục trưởng phải tự mình ra tay? Chỉ vì già nên muốn quay lại thời điên cuồng của thiếu niên, ôn lại những năm tháng vinh quang của tuổi trẻ?
Tô Bạch cười một tiếng, lắc đầu:
- Tôi cảm thấy không phải là vì nguyên nhân này, ông ta giết người, giết rất nhiều người, sau đó mấy chục năm đều sống chui sống lủi như chuột, ông ta đã sống cuộc sống này hơn 10 năm, đối với người bình thường mà nói, đây gần như đồng nghĩa với một loại tuyệt vọng.
- Cho nên, ý của cậu là, Chu cục trưởng không muốn chính mình trong thế giới chuyện xưa này, giẫm lên bước xe đổ của chính ông ta? Đây là thế giới giả tượng, chỉ là một thế giới chuyện xưa, ông ta ngây thơ như thế sao?
Hiển nhiên, Nhất Cố có chút không tin.
Tô Bạch đưa tay ra sờ lên cửa sổ xe, cảm nhận độ cứng và nhiệt độ trên cửa xe, hỏi ngược lại.
- Anh có thể tìm ra một chứng cứ, chứng minh thế giới chuyện xưa này là giả không?
- Chuyện này…
……..
Sau khi phúng viếng Chu cục trưởng xong, người thanh niên trẻ đi ra khỏi lễ đường, sau đó một mình đi trên đường, trong mắt anh ta đều là nước mắt, anh ta không biết người cảnh sát Chu cục trưởng kia, ban đầu vì sao lại tìm được anh ta, cũng không biết vì sao đối phương lại phải giúp anh ta xóa đi chứng cứ phạm tội, không những thế, còn khuyên anh ta, đồng thời cho anh ta một khoản tiền, để anh ta có thể mở cửa hàng, tự mình kiếm tiền, để bất kỳ khi nào anh ta muốn phụ nữ, anh ta có thề dùng tiền quang minh chính đại đi tìm họ.
Dùng tiền mua họ, họ sẽ không phản kháng anh ta, sẽ không xem thường anh ta, cũng sẽ không cười nhạo anh ta, họ sẽ chỉ biết lấy lòng anh ta, phục vụ anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy hưởng thụ.
Nhưng người Chu cục trưởng này thế mà chết.
Lúc nhỏ, anh ta là cô nhi, cha mẹ anh ta chết sớm, anh ta đã coi Chu cục trưởng như trưởng bối của mình, coi ông ta là một người cha yêu thương mình, người đã chết, cho dù chính mình như thế nào cũng nên đến thắp nén hương cho ông ta.
Sau đó, anh ta sẽ không giết người nữa, chính mình không cần quay lại cuộc sống này nữa.
- Chu cục trưởng, ông nói đúng, tôi còn có cơ hội quay đầu, tôi còn có cơ hội sống cuộc sống của người bình thường, sống cuộc sống giàu có, cảm ơn ông, cảm ơn ông.
Người thanh niên trẻ tuổi trịnh trọng ném một lưỡi dao ở trong lòng bàn tay mình vào trong thùng rác bên cạnh, xem như là đặt dấu chấm hết cho những chuyện trước kia. Thật ra anh ta cũng không tính là quá trẻ, đã 27-28 tuổi rồi, nhưng anh ta cảm thấy, cuộc đời của mình sắp bước sang một trang mới.
Đúng lúc này, Tô Bạch nhìn thấy đối phương ném lưỡi dao đi, cuối cùng hắn cũng xác định thân phận của đối phương, sau đó đạp chân ga, xe bus mini gầm rú xông về phía trước.
“Bịch!”
Người thanh niên vừa từ bỏ lưỡi dao để nghênh đón cuộc sống mới bị đâm bay ra ngoài, trong mắt còn lưu lại kinh ngạc và không dám tin.
Cùng lúc đó.
Giọng nói của Phát Thanh Khủng Bố vang lên.
“Các vị thính giả nghe đài yêu quý, câu chuyện xưa lần này đến đây là kết thúc, chúng tôi hoan nghênh bạn tiếp tục lắng nghe chương trình của chúng tôi. Không gặp không về.”
…………
- Đến rồi, tiên sinh, tiên sinh? Đã đến địa chỉ anh nói, tiên sinh?
Tô Bạch bị tài xế lay tỉnh, lúc mở mắt ra, anh ta phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe taxi, ánh nắng mặt trời bỗng nhiên chiếu vào khiến cho anh ta cảm thấy có chút chói mắt, Tô Bạch vô thức đưa tay ra cản lại ánh nắng, sau đó lấy tiền từ trong túi ra.
- Thật xin lỗi, tôi ngủ thiếp đi.
Tô Bạch đưa tiền ra trả cho tài xế.
- Ha ha, không có gì, cậu quá mệt mỏi, để tôi trả lại tiền thừa cho cậu.
Tài xế cười nói.
- Không cần trả lại tiền thừa.
- Ai ôi, vậy thì cảm ơn cậu.
Tô Bạch xuống xe, đứng ở trước cửa một căn nhà trong tiểu khu, tất cả giống như đều là giấc mộng hoặc là một giấc ngủ gật, nhưng Tô Bạch rõ ràng những thứ mình đã trải qua, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trong nhà sẽ có người quét dọn theo định kỳ, cho nên nơi này không có bẩn, rất sạch sẽ. Nhưng vì không có ai ở lại chỗ này, nơi này không có sức sống, lộ ra tiêu điều. Bình thường, vào kỳ nghỉ dài hạn, Tô Bạch sẽ về Thành Đô một thời gian ngắn, hắn ở lại đây cũng không quá lâu.
Lúc này, Tô Bạch ngồi trên ghế sofa, đặt chân lên bàn trà, cứ thế nhắm mắt, ổn định suy nghĩ của mình.
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.
Tuy trong nhà có người quét dọn theo định kỳ, nhưng đồ ăn, thức uống lại không có. Tô Bạch đứng dậy chuẩn bị qua bên ngoài giải quyết bữa tối, lúc này hắn bỗng nhiên nhớ lại chính mình hình như quên đi một chuyện quan trọng, hắn còn chưa kịp nhìn phần thưởng trong câu chuyện xưa lần này.
Chuyện quan trọng như thế, vậy mà bây giờ hắn mới nhớ tới, Tô Bạch có chút bội phục chính mình. Hắn lấy di động ra, đăng nhập vào wechat,Tô Bạch phát hiện ra lúc hắn ở trên xe taxi, Phát Thanh Khủng Bố đã gửi tin nhắn riêng cho hắn, tin nhắn này chỉ có một số người mới có thể thấy được.
Hắn ấn mở tin nhắn ra, trong đó là một bức ảnh, trên đó giới thiệu qua về chuyện xưa lần này, sau đó ở phía dưới cùng xuất hiện một danh sách khen thưởng, mỗi thành viên đều có trong đó, nhưng phần lớn đều hiển thị màu xám, điều này có ý nghĩa những người này đã chết, người đã chết, còn chia điểm cốt truyện kiểu gì, dĩ nhiên là bằng 0, ví dụ như lúc còn sống, bọn họ đã giết người thực tập hoặc thính giả, vốn dĩ nên tính thưởng cho họ, cho dù tính, cũng không có ý nghĩa gì.
Nhiệm vụ lần này có ba người còn sống.
Theo thứ tự là Tô Bạch, Nhất Cố và Vương Hoành Thắng.
Lúc nhìn thấy ba chữ Vương Hoành Thắng, Tô Bạch không khỏi có chút mỉm cười, tên gia hỏa này là nằm không trải qua nhiệm vụ, vận khí này thật sự rất tốt, nếu như không phải khi đó muốn dùng Vương Hoành Thắng làm mồi nhử, có lẽ Tô Bạch và Nhất Cố sẽ không để anh ta tiếp tục sống sót. Hơn nữa, sau khi bị Chu cục trưởng giết hụt, Vương Hoành Thắng được bảo vệ cẩn thận, Tô Bạch cũng không tốn thời gian đi tìm hiểu chỗ anh ta nằm, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Vương Hoành Thắng được bảo vệ trong điểm, nếu muốn giết anh ta, quả thật là lãng phí thời gian và công sức, hơn nữa tỷ lệ nguy hiểm cao, không có lời.
Hiện tại nhiệm vụ chủ tuyến được công khai với Tô Bạch.
Nhiệm vụ chủ tuyến 1 chính là giết chết người thực tập: 100 điểm cốt truyện/ 1 người.
Nhiệm vụ chủ tuyến 2 chính là giết chết thính giả: 100 điểm cốt truyện/ 1 người.
Nhiệm vụ chủ tuyến 3 chính là phán quyết hung thủ: Phần thưởng 300 điểm cột truyện, được chia theo mức cống hiến.
Hai chữ phán quyết này rất đáng để nghiền ngẫm, bắt hung thủ đưa vào cục cảnh sát để lập án cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, mà loại cách làm như Tô Bạch, trực tiếp vượt qua pháp luật, tuyên án tử hình với anh ta cũng là một loại phán quyết, xem như là một nhiệm vụ mở.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất