Chương 56 Chu Cục Trưởng Chết
Tô Bạch vươn vai, dáng vẻ của hắn rất suy yếu, giống như một người bị bệnh nặng, lại thêm nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt hắn, thật là…Người vô hại.
Nhưng trong lòng Chu cục trưởng đã mắng hắn vô số lần, bàn tay này của ông ta xem như đã bị phế đi, so với vụ nổ trước đó, lần này ông ta càng bị thương nghiêm trọng hơn. Cánh tay này của ông ta đã bị đông cứng, nếu như lúc này cầm búa gõ lên một cái, có lẽ sẽ trực tiếp vỡ nát.
Nhưng suy cho cùng, rốt cuộc thì Chu cục trưởng cũng là một nhân vật tàn nhẫn. Ông ta không chút do dự lấy súng ra, quay người muốn một phát bắn chết Nhất Cố, Nhất Cố vừa chết, nhiệm vụ hoàn thành, trong nháy mắt mọi người liền được truyền tống rời khỏi thế giới chuyện xưa lần này.
Tiêu Mạch ho khan một tiếng, sau đó thân thể đi lên phía trước, máu tươi trên người hắn nhanh chóng vận chuyển, toàn bộ tiềm lực trên người hắn cũng bị kích phát ra, trực tiếp xuất hiện trước mặt Chu cục trưởng, chặn họng súng của ông ta.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vào bả vai Tô Bạch, thân thể Tô Bạch hơi lảo đảo, nửa người của hắn bởi vì thừa nhận xung lực từ viên đạn mà có chút chấn động, nhưng hắn cũng thuận thế giơ tay lên.
“Bốp!”
Một cái tát rơi xuống mắt Chu cục trưởng.
Gương mặt Chu cục trưởng trở nên vặn vẹo. Lúc đầu, gương mặt ông ta vốn dĩ đã bị vụ nổ làm cho hủy dung, bây giờ lại biến thành miếng thịt đông, trên cơ bản không nhận ra hình người nữa rồi.
- Á Á Á!
Chu cục trưởng phát ra những tiếng kêu thống khổ.
Tô Bạch nhân cơ hội đi lên, giữ lấy súng trên tay Chu cục trưởng, một chân đạp trúng bụng dưới ông ta, Chu cục trưởng trực tiếp bị đạp ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, họng súng trên tay Tô Bạch nhắm thẳng về phía ông ta.
“Đoàng!”
Viên đạn bắn trúng trán Chu cục trưởng, tiếng kêu của ông ta lập tức dừng lại, nằm yên trên mặt đất, không nhúc nhích gì.
Chết rồi,
Đã chết.
Tô Bạch vươn một tay ra để lên vị trí vết thương trên bả vai mình, cắn chặt môi, dùng phương thức trực tiếp, nguyên thủy nhất, thô bạo nhất lấy đầu đạn ra. Đầu đạn kia bị ném sang một bên, sau đó người Tô Bạch lảo đảo, miệng thở hổn hển, hơi thở của hắn còn mang theo tầng sương trắng.
Loại cảm giác lạnh lẽo kia lại một lần nữa ập đến, Tô Bạch có chút kiềm chế không được, hắn quấn chặt quần áo trên người, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lúc này, hai tay Nhất Cố chống lên mặt đất, cả người gục ở chỗ này, trong miệng không ngừng ói ra máu, giống như còn chưa có tỉnh táo lại sau trận chiến.
Tô Bạch khó khăn lắm mới có thể đứng lên, từng bước đi đến bên người Nhất Cố, Nhất Cố chậm rãi ngẩng đầu lên, trước tiên nhổ máu trong miệng ra, sau đó nói:
- Tôi cũng không biết nên nói gì.
Đúng thế, lúc đầu anh ta khí thế hùng hổ đi giết người khác, tự cho mình là thông minh, cao cao tại thượng, kết quả thiếu chút nữa bị con mồi mà chính mình xem thường giết chết thê thảm, cái tát vào mặt này thật đúng là đánh rất vang dội.
- Chẳng qua, cậu vẫn luôn ẩn núp?
Tô Bạch không để ý đến vấn đề của Nhất Cố, hắn đang nhìn xung quanh.
- Anh không có phát hiện ra chuyện gì lạ sao?
- Lạ ở chỗ nào?
- Chu cục trưởng chết rồi, nhưng chúng ta không có nhận được thông báo nhắc nhở nhiệm vụ chủ tuyến đã hoàn thành.
- Xảy ra chuyện gì?
- Điều này có nghĩa, hung thủ mà Phát Thanh Khủng Bố nhận định và hung thủ do chính chúng ta nhận định, không phải là một người.
Nhất Cố giật mình nói.
- Là lúc ông ta còn trẻ?
Tô Bạch khẽ gật đầu:
- Có lẽ là thế, bây giờ anh còn có thể hành động được không?
Nhất Cố cười khổ:
- Cơ bản không được, trên người tôi có nhiều chỗ bị gãy xương lắm, cậu thì sao?
- Hiện tại tôi rất lạnh.
Lời Tô Bạch nói là sự thật, hiện tại, so với lúc trước, hắn cảm thấy lạnh hơn rất nhiều, trước mắt có thể đứng đây nói chuyện đã coi như là kết quả của ý chí và sự kiên trì. Sau khi hắn hút sạch máu của Cửu muội, thể chất của hắn phát sinh ra biến hóa, nhưng Tô Bạch rõ ràng còn chưa thể thích ứng được, hoặc là dựa theo cách nói của Nhất Cố lúc trước, nhất định phải đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc, trở về thế giới hiện thực, để Phát Thanh Khủng Bố chữa trị cho thân thể của hắn, hắn mới có thể hồi phục như cũ, lúc đó hắn có thể đem sự biến hóa của thể chất ổn định lại. Tô Bạch vốn dĩ cho rằng sau khi giết chết Chu cục trưởng liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, trở về hiện thực, nhưng hiển nhiên, vào lúc này, suy nghĩ đó đã tan vỡ.
- Cậu biết anh ta ở đâu?
Nhất Cố hỏi, sau đó giãy dụa muốn đứng lên lại thất bại.
Tô Bạch lắc đầu:
- Tôi không biết, nhưng tôi biết anh ta sẽ đi đâu.
….
Một tuần sau, tang lễ của Chu cục trưởng được tổ chức một cách long trọng, toàn bộ những nhân vật có mặt mũi ở Bạch Ngân đều có mặt tại lễ truy điệu, đài truyền hình địa phương cũng có đưa tin, lãnh đạo bên trên đã đè hết xuống những thông tin về chuyện Chu cục trưởng gây bất lợi cho quá trình điều tra, dù sao một người cảnh sát như Chu cục trưởng nếu xảy ra vấn đề gì, như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng lớn trong xã hội, vụ án giết người này lại càng thêm đáng sợ.
Trong một chiếc xe bus mini, Tô Bạch và Nhất Cố ngồi ở phía sau, cùng nhau ăn bữa trưa vừa mua được. Vào thời kỳ này, các thương hiệu đồ ăn nhanh vẫn chưa hoàn toàn tiến vào thị trường Trung Quốc, có lẽ chỉ có ở những thành phố lớn mới có, cũng không thể giống như trong tương lai, chỉ cần lấy di động ra liền có thể đặt đồ ăn ngoài.
Cho nên, hai người bình thường đều đi ra ngoài quán ăn hoặc ăn ở trong nhà nghỉ, hiện tại nếu để cho hai người đi mua đồ ăn về nấu cơm, thật đúng là làm khó bọn họ.
- Cậu đó, đi cùng với cậu, ngày hè cũng không cần bật điều hòa.
Nhất Cố uống một ngụm rượu, trên chọc nói.
Tô Bạch không để ý đến Nhất Cố, chỉ gắp một hạt lạc lên ăn, thỉnh thoảng quan sát chỗ cửa nhà tang lễ ở phía đối diện, khúc nhạc buồn trang nghiêm vang lên một buổi sáng, đến giữa trưa mới dừng, có lẽ buổi chiều còn có một số hoạt động và một số nhân vật quan trọng đến phúng viếng.
Nhưng lúc này mặt trời lên cao, mọi người liền vội vàng đi ăn cơm, tranh thủ nghỉ ngơi một chút, người chết được nằm trong quan tài băng, dù sao cũng không có vấn đề gì, chỉ có người sống vẫn tiếp tục chịu tội.
Mấy ngày nay, Nhất Cố cơ bản đều ở cùng một chỗ với Tô Bạch. Mỗi khi trời tối, Nhất Cố sẽ lôi kéo Tô Bạch trò chuyện một số vấn đề liên quan đến chủ đề vợ người ta, mặc dù anh ta biết, Tô Bạch không có hứng thú với chuyện này, toàn bộ quá trình, Tô Bạch không nói một lời nhưng Nhất Cố vẫn chậm rãi nói, cũng chính vì thế, tuy hai người không đến mức thiết lập được tình hữu nghị, tin tưởng lẫn nhau, ít ra cũng quen thuộc hơn.
- Lần sau xe chấn thật muốn kéo cậu tham dự, tôi có cái xe bán tải nhỏ, cậu giúp tôi lái xe, sau đó cậu ngồi ở vị trí tài xế, tôi và phụ nữ ở phía sau làm vận động, cậu biết đấy, cho dù trong xe có mở điều hòa không khí thì cũng không quá thoải mái, không phải quá lạnh thì là quá nóng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát huy của tôi.
Tô Bạch trợn mắt nhìn Nhất Cố, sau đó chỉ vào một phụ nữ khoảng 30 vừa đi qua cửa sổ xe.
- Bây giờ anh ra đi.
Vẻ mặt Nhất Cố đau khổ.
- Không phải cậu không biết, hiện tại, ngay cả bước đi tôi đều phải vịn tường, bây giờ tôi làm thế nào? Có lòng lại chẳng có sức, xương sườn trước ngực tôi còn đang bị gãy đây.
Tô Bạch bưng chén rượu lên uống một ngụm, lại chỉ vào Nhất Cố:
- Anh có thể nằm ở dưới, để dì đó, à không, bạn gái anh nằm ở phía trên, sau đó anh dùng ý niệm lực nâng cô ta lên, để cho cô ta treo lơ lửng giữa không trung, lúc lên lúc xuống. Quan âm tọa liên.
“…” Nhất Cố.
Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên ném đôi đũa trong tay đi, để cốc rượu trong tay xuống, lấy một tờ khăn giấy ra lau tay.
- Chuẩn bị đi, tới rồi.