Phát Thanh Khủng Bố

Chương 59 Đêm Nay Không Cần Về Nhà

Chương 59 Đêm Nay Không Cần Về Nhà


“Còn muốn ngủ không?”
Tô Bạch ho khan một tiếng, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
- Cô muốn dùng bột ớt hay là ớt tươi?
Ớt bột hay là ớt tươi đều là ớt, bình thường ở Thành Đô, phần lớn trong các nhà hàng ăn đều sẽ hỏi như thế. Người dân ở nơi này ăn cay, đây cũng không phải là do theo trào lưu mà chính là một thói quen trong cuộc sống.
- Ớt bột.
- Được, ông chủ, cho tôi một phần ớt bột.
Tô Bạch nói với chủ quán.
- Đến ngay đây!
Ông chủ ngay lập tức đi đến, mang theo ớt bột và bát, đũa.
- Cô uống bia không?
Lệ Chi lắc đầu.
Tô Bạch mở một chai bia cho mình, hắn uống một ngụm. Nếu như trước mặt hắn không phải là cô gái này, có lẽ Tô Bạch có thể lẳng lặng tận hưởng loại cảm giác nhàn nhã, buông lỏng sau khi mới từ thế giới chuyện xưa trở về. Nhưng cô gái này ngồi ở đây, đẹp thì có đẹp, nhưng những người biết thân phận của cô ta sẽ chỉ thấy áp lực, Tô Bạch có chút không được tự nhiên.
Nồi lẩu sôi lên, Tô Bạch bỏ những xiên đồ ăn vào nấu chính, tự tay hắn làm hết. Lệ Chi ngồi yên ở chỗ đó không nhúc nhích, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy chính mình giống như một người hầu và nhân viên phục vụ. Nếu đổi thành người khác, nói không chừng anh ta sẽ cảm thấy vui vẻ vì được phục vụ cho mỹ nữ, nhưng đối với mỹ nữ, sức đề kháng của Tô Bạch tốt hơn những người bình thường, tuy trong nhà, hắn không có địa vị và nhiều cảm giác tồn tại, nhưng dù sao hắn cũng là người của Tô gia, hơn nữa cha mẹ đã chết của hắn để lại cho hắn rất nhiều tài sản. Tô Bạch cũng được coi như là thiếu gia nhà giàu điển hình, mỹ nữ khiến người ta thèm nhỏ dãi, ngược lại, Tô Bạch chỉ cảm thấy nhạt. Trước kia cũng có người bạn rủ hắn đi chơi mấy ngôi sao nhỏ gì đó, nhưng Tô Bạch không có hứng thú.
- Có phải anh không vui khi ăn cơm với tôi không?
Lệ Chi lên tiếng nói.
- Có một chút.
Tô Bạch thành thật nói, hắn khẽ gật đầu, hắn coi như đã thăm dò được một chút tính cách của Lệ Chi, cô ta không phải là loại người vì tiểu tiết này mà tức giận.
- Vậy thì anh phải làm quen.
Lệ Chi nói ra.
- Ừm.
Tô Bạch sững sờ.
- Cái gì?
Lệ Chi không có nói lần thứ hai, trực tiếp lấy một xiên rau từ trong nồi ra, để vào trong đĩa của mình, chấm chút xì dầu, đưa vào trong miệng cắn. Cô ta ăn rất ưu nhã, đây là một loại khí chất dung nhập vào trong cốt tủy của người phụ nữ, cô ta không cần phải cố gắng giả bộ, từng hành động của cô ta đều rất quyến rũ.
Tô Bạch không có tiếp tục hỏi câu nói kia của Lệ Chi là có ý gì, thấy đồ ăn trong nồi lẩu đã chín, Tô Bạch cũng bắt đầu ăn.
Nửa tiếng sau, trên mặt bàn đều là những xiên trúc không. Lúc đầu, Tô Bạch chỉ lấy đủ phần mình ăn, hiện tại có thêm một người, hơn nữa Lệ Chi ăn cũng không ít, tuy cô ta ăn rất ưu nhã nhưng quả đúng là ăn không ngừng, cho nên, Tô Bạch…Chưa ăn no.
Tô Bạch cũng cảm thấy Lệ Chi chưa ăn no, cho nên hắn đành phải đứng dậy, đi qua lấy xiên đồ ăn, sau đó quay lại, tiếp tục bỏ trong nồi lẩu.
- Cô có ăn óc lợn nướng không?
Tô Bạch hỏi.
- Ăn!
Lệ Chi trả lời rất dứt khoát.
- Có muốn trộn thêm gia vị không?
- Muốn!
Lệ Chi vẫn rất thẳng thắn.
Tô Bạch đem óc lợn nướng bỏ vào trong bát nhỏ, sau đó cho thêm dầu vừng, muối và mì chính, tiếp theo cho thêm một chút tỏi và ớt bột, đặt ở trước mặt Lệ Chi.
Lệ Chi đang ăn, Tô Bạch cũng đang ăn, lúc Tô Bạch hoàn toàn ăn no đặt đũa xuống. Lệ Chi cũng buông đũa xuống, Tô Bạch cảm thấy Lệ Chi có chút chưa no, nhưng hắn cũng không tiện hỏi chuyện con gái người ta ăn no hay chưa.
- Ông chủ, tính tiền.
Tô Bạch gọi ông chủ.
Ông chủ đến đếm số lượng xiên trúc.
Lúc này, Cát Tường thảnh thơi tỉnh lại, nhảy lên ghế, cao lãnh ngồi xuống nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch không nguyện ý đi đối mặt với con mèo này. Lần đầu tiên lúc nhìn thấy Cát Tường, Tô Bạch cũng bởi vì con mèo này mà phải đối mặt với núi thây biển máu, hình ảnh đáng sợ. Đối với một người bình thường mà nói, thậm chí là đối với một người không bình thường thì loại hình kia, quả thực quá có lực áp bách rồi.
Tô Bạch tính tiền xong liền đứng lên.
- Chúng ta…
Ý của Tô Bạch chính là, cơm đã ăn xong, có phải nên đường ai nấy đi?
Lệ Chi cũng đứng lên, Cát Tường đi theo sau lưng Lệ Chi.
Nhìn thấy Lệ Chi ở trước mặt mình, đi càng lúc càng xa, Tô Bạch đột nhiên có một loại cảm giác thất vọng, mất mát. Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Nói thật, Tô Bạch đã nhịn một lúc lâu, những lúc ăn cay, Tô Bạch thích hút thuốc cùng, nhưng có Lệ Chi ở đó, hắn lại có chút câu nệ, bận tâm một số lễ phép cơ bản trước mặt phụ nữ.
Cuối cùng, bóng dáng Lệ Chi và Cát Tường hoàn toàn biến mất ở lối rẽ, Tô Bạch cầm điếu thuốc trên tay hút xong, vứt xuống mặt đất, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Bạch có tin nhắn đến. Tô Bạch lấy ra xem liền thấy Lệ Chi nhắn tin qua wechat cho hắn.
- Đêm nay đừng về nhà.
Tô Bạch mỉm cười, bảo hắn không về nhà, chẳng lẽ qua nhà cô ta ngủ?
Dĩ nhiên, ngược lại, Tô Bạch sẽ không có nhắn lại như thế, hắn chỉ nhắn lại một dấu ?.
Nhưng đối phương không có trả lời tin nhắn của hắn.
Tô Bạch lắc đầu, điều này thật đúng là khiến cho hắn không về nhà. Lệ Chi sẽ không nói nhảm, lần trước Lệ Chi nhắc nhở hắn cẩn thận người giống như hắn. Sau đó, quả nhiên, đến cuối cùng, người thực tập Chu cục trưởng mới chính là nhân vật đáng sợ nhất trong thế giới chuyện xưa. Lần này, đối phương vô duyên vô cớ đến tìm hắn ăn cơm, còn để lại cho hắn một lời nhắn này, dù gì đi chăng nữa cũng không phải là vì muốn trêu tức hắn.
Trước đó từ phản ứng của Nhất Cố sau khi nghe thấy tên của Lệ Chi, hắn có thể thấy được, trong đám thính giả, địa vị của Lệ Chi còn cao hơn rất nhiều những gì hắn tưởng tượng.
Không quay về, vậy thì ở bên ngoài thuê phòng.
Tô Bạch mang theo một chút cảm giác hoang đường, đi tới một khách sạn ở đối diện với tiểu khu nhà hắn, thuê một căn phòng. Sau khi vào phòng liền đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường xem TV.
Một lát sau, Tô Bạch có chút buồn ngủ, hắn tắt TV đi, kéo chăn lên trên bụng mình, mơ màng ngủ thiếp đi.
“Đinh, đinh, đinh!”
“Đinh, đinh, đinh!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu, Tô Bạch không thể không đưa tay ra nghe máy.
- Alo…
Tô Bạch mệt mỏi trả lời.
- A Bạch, Cửu ca đây, đồ vật cậu nhờ tôi đã mang tới.
- À, Cửu ca, bây giờ anh đang ở đâu?
- Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, bây giờ cậu đang ở đâu? Hình như cậu không có nhà phải không?
- Chờ một lát, tôi về ngay.
Tô Bạch đứng dậy, mặc quần áo đi ra khỏi phòng. Lúc đi xuống tầng 1, đi ra khỏi khách sạn, gió đêm thổi qua mặt, khiến cho đầu óc có chút hỗn loạn của Tô Bạch lập tức tỉnh táo lại, hắn lẳng lặng lấy di động ra, ấn vào wechat, tin nhắn của Lệ Chi vẫn ở đó.
- Đêm nay đừng về nhà.
Tô Bạch nhíu mày, bấm số điện thoại của Cửu ca, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến thông báo nhắc nhở.
- Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tạm thời tắt máy…
Buông điện thoại xuống, Tô Bạch đứng nguyên tại chỗ do dự một chút, những chuyện này có chút quá trùng hợp. Bởi vì có kinh nghiệm từ chuyện lần trước, cho nên từ góc độ lý tính mà nói, hắn tin tưởng Lệ Chi, nhưng bên Cửu ca…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất