Chương 60 Mập Mạp
Từ nhỏ cho đến lớn, Cửu ca vẫn luôn giống như một nửa trưởng bối của hắn. Tô Bạch còn nhớ rõ chính mình khi còn bé, lúc cha mẹ hắn còn sống, Cửu ca rất thích bế hắn đặt lên vai, chơi đùa với hắn.
Nhưng Tô Bạch không có vội vàng băng qua đường về nhà, hắn vào wechat, gọi video cho Lệ Chi.
Khiến cho Tô Bạch cảm thấy ngoài ý muốn chính là, điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng xuất hiện trước màn hình không phải là Lệ Chi mà chính là con mèo đen, Cát Tường.
“…”
Nhìn thấy con mèo đen này, Tô Bạch bỗng nhiên cảm thấy nghẹn lời, nhưng hắn biết Cát Tường nghe hiểu được tiếng người, cho nên hắn nói thẳng.
- Một người thân của tôi đến nhà, tôi có thể trở về đón anh ta hay không?
- Meo.
Cát Tường kêu lên một tiếng.
“…” Tô Bạch.
Cát Tường lắc đầu, tiếp tục giữ vững phong phạm cao lãnh, nhưng nó vẫn dịch di động, để cho Tô Bạch nhìn thấy một chiếc giường tinh xảo, nhưng trên giường không có ai. Cát Tường vươn móng vuốt của mình ra, đặt ở trước màn hình, vẫy vẫy.
- Lệ Chi không có ở đó?
Tô Bạch lại hỏi.
- Meo.
Cát Tường khẽ gật đầu.
Tô Bạch hít sâu một hơi, không có cách nào khác, hắn tắt video đi, cho dù như thế nào, hắn cũng phải đi tìm Cửu ca.
Nhưng mà đúng lúc này, có một chiếc xe dừng lại trước mặt Tô Bạch, cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Cửu ca.
- Sao cậu không ở nhà, làm gì lại chạy đến khách sạn ngủ?
- Trong nhà không có người quét dọn à? Được rồi, lên xe trước đi, tôi chết đói rồi, cậu theo tôi đi ăn khuya, mẹ nó chứ, điện thoại di động hỏng giác cắm, hiện tại di động của tôi hết pin.
Tô Bạch thở ra một hơi nhẹ nhõm, lên xe.
Cửu ca lái xe, tiếp tục đi về con đường phía trước.
- Sao rồi, trên đường thuận lợi chứ?
Tô Bạch hỏi.
- Vẫn ổn, rất thuận lợi, ha ha ha. Cũng không thông qua hải quan, nào có nghiêm ngặt như thế.
Cửu ca lấy một bao thuốc lá, đưa cho Tô Bạch một điếu.
Tô Bạch nhận lấy điếu thuốc, đầu tiên là châm lửa cho chính mình, sau đó thấy Cửu ca giống như không tìm được bật lửa của mình, hắn nói:
- Để tôi.
Tô Bạch đưa bật lửa của mình đến, Cửu ca cười gật đầu, bên trong miệng ông ta còn ngậm lấy một điếu thuốc, Tô Bạch bật lửa lên.
Lúc này, xe bỗng nhiên chấn động.
Bật lửa bị dịch đến chỗ ngón tay Cửu ca, Tô Bạch vô thức muốn hất bật lửa ra, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến tin nhắn của Lệ Chi, cho nên hành động chậm một chút.
Xe vẫn lái trên đường, xe còn đang lắc lư, đoạn đường này mấp mô, không bằng phẳng.
Nhưng, ngọn lửa vẫn đang đốt trên ngón tay Cửu ca.
Cửu ca,
Lại hồn nhiên không có chút phản ứng nào.
……..
Lúc này, ở phía trước bỗng nhiên có người đi đến giữa đường vẫy tay, đồng thời ngăn xe lại.
Cũng vào lúc này, Tô Bạch thuận thế dời ngọn lửa đi, rất bình tĩnh cất bật lửa vào trong túi áo mình, sau đó nhả ra một hơi khói thuốc.
Cửu ca đạp phanh xe lại.
Ở phía trước là một người mập mạp, ngày hè nóng nực, anh ta lại mặc một chiếc áo khoác mỏng. Nếu như không phải quần áo anh ta chỉnh tề, da thịt trắng nõn, chỉ sợ anh ta đã bị coi thành kẻ điên từ trong bệnh viện chạy ra.
Mập mạp thấy xe dừng lại, lúc này liền chạy tới, anh ta mở cửa xe ra lại phát hiện cửa xe bị khóa.
Cửu ca nhíu mày, giống như dự định trực tiếp lái xe, nhưng Tô Bạch lại nghiêng người, đưa tay mở khóa cửa sau ra, mập mạp mở cửa xe, sau đó chui vào.
Sau khi anh ta đi vào, cả xe cũng theo đó trầm xuống một chút, đủ để thấy được cân nặng của anh ta.
- Là chiếc xe này đúng không, tôi đợi rất lâu rồi, nhận đơn của tôi, lại để cho tôi chờ lâu như thế, quá hố người.
Mập mạp phàn nàn.
- Cậu ở bên đường bắt xe, tôi không có nhận…
Lời của Cửu ca bị Tô Bạch cắt ngang.
- Được rồi, người anh em, anh đi đâu thế, chúng tôi đưa anh đi.
Mập mạp cười hì hì gật đầu, không chút khách khí, nói thẳng:
- Tôi muốn qua công viên Hoa Hoán Khê.
- Cửu ca, đưa anh ta qua đó trước đi.
Tô Bạch lấy di động, mở baidu định vị nơi này, sau đó đặt di động ở trước mặt Cửu ca.
Cửu ca thấy Tô Bạch kiên trì như thế, ông ta cũng khẽ gật đầu.
Xe một lần nữa lại chạy trên đường, một tay Tô Bạch đặt lên chỗ cửa sổ xe, gió bên ngoài không ngừng thổi tới, khiến cho Tô Bạch cảm nhận được một chút hoảng hốt.
Giống như từ sau lần đầu tiên tiếp xúc với Phát Thanh Khủng Bố, hắn trở thành một sao chổi, loại cảm giác này khiến cho hắn không thích chút nào, nhất là khi nhớ đến lúc nhỏ, hắn được dì nhỏ nắm tay đưa đến tiệc mừng thọ của ông nội, có người ở sau lưng chỉ chỏ nói hắn là tai họa, là tai tinh, sau khi dì nhỏ nghe thấy liền trực tiếp cãi lộn với nhóm chị em dâu kia.
Trước đó Lệ Chi đã nhắc nhở qua, đêm nay không được về nhà, Tô Bạch rất rõ ràng, Cửu ca đi qua nhà hắn, có khả năng đã xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn, vừa rồi chiếc bật lửa kia đã nghiệm chứng điều này, nhưng Tô Bạch không có cảm thấy hối hận. Giống như lúc cha mẹ bạn gặp nguy hiểm, bạn có đi hay không?
Trên thế giới này, người đáng giá để Tô Bạch mong nhớ và quan tâm không phải là rất nhiều, hơn nữa, nếu như Cửu ca xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, hơn phân nửa là do chính hắn mang đến…
Chiếc rương đồng kia…
Trong lúc suy nghĩ đang hỗn loạn, Tô Bạch bỗng nhiên từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy mập mạp ngồi phía sau dường như đang làm gì đó, Tô Bạch ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó ánh mắt lơ đãng nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá anh ta.
Tên mập mạp kia mặc một chiếc áo khoác, lúc này đây, hai tay anh ta để bên trong áo, giống như đang không ngừng xoa nhẹ.
Mập mạp này có bệnh ngoài da?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tô Bạch.
Sau đó.
“Keng, keng, keng.”
Một âm thanh vang lên, mập mạp ngây người, Tô Bạch cũng ngây ngẩn cả người, Cửu ca cũng ngẩn ngơ.
Dưới lòng bàn chân của mập mạp có một chiếc chuông nhỏ rơi xuống, chiếc chuông này có kiểu dáng rất cũ, phía trên có điêu khắc tượng bồ tát, nhìn giống như không phải là mấy đồ thủ công mua ở ngoài sạp hàng nhỏ.
Mập mạp bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cửu ca nhíu mày, giống như rất phản cảm với tên mập mạp có da mặt dày này, ngồi xe của ông ta coi như xong, còn làm rơi cái chuông đáng ghét, hiện tại ông ta rất đói, nhưng ông ta lại không muốn chống đối ý của Tô Bạch, chỉ có thể đưa tên mập mạp đáng ghét kia đi, sau đó lại tìm chỗ ăn cơm.
Tô Bạch tiếp tục duy trì tư thế ngồi như cũ, giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng Tô Bạch đã nhấc lên sóng to gió lớn, rốt cuộc mập mạp này có thân phận gì, chiếc chuông này có ý nghĩa gì?
Một loại trực giác nhạy bén nói cho Tô Bạch biết, tên mập mạp này tuyệt đối không phải là lên nhầm xe, dường như đối phương có mục đích rất lớn.
Mập mạp cẩn thận từng li từng tí nhặt chiếc chuông lên, đặt ở chỗ ngồi bên cạnh mình, sau đó lẩm bẩm.
- Haizz, bạn gái của tôi tặng chút đồ chơi nhỏ, tôi không thể vứt bỏ, thật đáng ghét.
Mập mạp này càng che giấu lại càng lộ, anh ta có chút cứng ngắc.
Cửu ca hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lái xe.
Tô Bạch hơi nhắm mắt lại, chợp mắt.
Mập mạp thấy hai người phía trước giống như không để ý đến việc nhỏ này, trong lòng anh ta cũng thở dài nhẹ nhõm, an tĩnh ngồi được một phút, lúc xe dừng lại ở một chốt đèn đỏ, mập mạp lại đưa tay vào trong áo của mình, bắt đầu lục lọi.
Mắt Tô Bạch lim dim, nhưng ánh mắt hắn vẫn đang thông qua kính chiếu hậu quan sát mập mạp, tên gia hỏa này, rốt cuộc đang sờ thứ gì?
Trong áo anh ta, rốt cuộc có gì?
Tô Bạch sẽ không tin lúc này mập mạp đang sờ đống thịt mỡ trên người anh ta.