Phát Thanh Khủng Bố

Chương 67 Ba Người

Chương 67 Ba Người


Chẳng qua những thính giả tham dự nhiệm vụ lần này, Tô Bạch ngoại trừ có thể nhìn thấy tên của Nhất Cố và Trương Bát Nhất, những người còn lại đều mơ hồ, không biết tên họ, Tô Bạch nhìn thoáng qua màn hình di động của mập mạp, phát hiện ra trên đó nhiều hơn mấy cái tên, hẳn là người quen của mập mạp.
Mập mạp dùng hai tay che mặt, có chút khóc không ra nước mắt.
- Đậu xanh rau má, nhiệm vụ này có 20 người tham dự.
Trước đó ở trên xe taxi, mập mạp đã phổ cập kiến thức qua cho Tô Bạch, số người tham dự càng nhiều liền mang ý nghĩa tỉ lệ tử vong càng cao, đồng nghĩ với việc thế giới chuyện xưa đó càng nguy hiểm.
Tô Bạch nhìn về phía qua mập mạp:
- Nghĩ thoáng một chút.
Mập mạp quay đầu nhìn thoáng qua Tô Bạch, lại nhìn tiểu khu phía sau, hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt trong lòng bảo bảo khổ sở vẫn thể hiện ra rõ ràng như thế.
Lúc này, di động của Tô Bạch đột nhiên đổ chuông, đây là một dãy số xa lạ, Tô Bạch không có vội vàng nghe máy, mà chính là nhẩm qua số điện thoại này một lần, rốt cuộc tìm được chút ấn tượng, ở trong chuyện xưa, chính hắn đã từng trao đổi số điện thoại này với một người.
- Alo.
Tô Bạch nghe máy.
- Alo, Tô Bạch, cậu nhanh tới cứu tôi.
- Anh đang ở đâu?
Tô Bạch nhướng mày, giọng nói của Nhất Cố nghe cũng không có vẻ nguy cấp.
- Hôm nay ông đây chuẩn bị từ Trùng Khánh lái xe đến Thành Đô tìm cậu chơi đùa, con mẹ nó, đang lái xe thì Phát Thanh Khủng Bố đáng chết kia đưa ra thông báo nhiệm vụ, làm hại xe ông đây mặc kẹt trong khe.
………..
Vào đêm, Nhất Cố mới đến nơi này, anh ta vô cùng lưu manh, trực tiếp ném xe mình lại ở trong khe, chính mình dùng ý niệm lực đi ra, sau đó ở trên đường xin đi nhờ một chiếc xe đến Thành Đô, ngược lại cũng coi như thuận lợi.
Ba người gặp nhau ở một quán ăn “Một cục xương”, quán ăn này rất nổi tiếng ở Thành Đô, bên trong là các món được chế biến từ xương. Từ chiều hôm nay, Tô Bạch và mập mạp đã chờ Nhất Cố ở trong quán café, cho nên lúc nhìn thấy Nhất Cố, hai người đều có chút buồn ngủ mông lung, so sánh với dáng vẻ chật vật của Nhất Cố, sự chênh lệch càng thêm rõ ràng.
- Ăn, ăn, ăn, tôi chết đói rồi.
Nhất Cố thật sự đói bụng, cả một buổi chiều giày vò.
Tô Bạch gọi một chút đồ ăn, chính mình cũng uống một bát canh, buổi chiều mập mạp ăn không ít bánh ngọt, lúc này cũng không có khẩu vị.
Chờ đến khi Nhất Cố ăn xong mấy cục xương, cuối cùng cũng chậm rãi no bụng, nhìn dáng vẻ không chút hứng thú nào của Tô Bạch và mập mạp, anh ta nhìn đồng hồ.
- Không phải chứ, bây giờ mới có mấy giờ mà hai người đã như thế?
Tô Bạch cười cười, châm một điếu thuốc.
Mập mạp dụi mắt, thở dài một hơi.
- Hai người các người thật đúng là cặn bã, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, các người lại có thái độ này, thật đúng là nhân sinh không hoàn chỉnh.
- Rốt cuộc là tên ngu ngốc nào nói với chúng tôi nửa tiếng nữa sẽ đến, kết quả làm hại chúng tôi chờ ở trong quán café 4-5 tiếng, cả một buổi chiều nghe ca nhạc trữ tình, nghe đến mức lỗ tai ông đây như muốn nhũn ra, cả một buổi chiều bị thôi miên ở đó, lúc này rất thiếu ngủ, anh đó, ăn nhanh lên, tìm một khách sạn ngủ một giấc rồi nói.
- Ngủ cái gì mà ngủ, tôi mới đến Thành Đô, sao có thể hoang phế một đêm.
Nhất Cố lại cầm lấy một cục xương, bắt đầu ăn.
- Anh có nhân tình ở Thành Đô?
Tô Bạch có chút buồn cười hỏi, hắn ở chung mấy ngày với Nhất Cố trong thế giới chuyện xưa, cũng coi như là có hiểu biết về người này, nếu như trên đầu chữ sắc thật đúng là có một thanh đao, tên gia hỏa này sớm muộn sẽ bị thiên đao vạn quả.
- Phi phi phi, cái gì mà nhân tình, quá khó nghe, ha ha, các người đã nghe qua Sa Sa Vũ nổi tiếng của Thành Đô chưa?
Nhất Cố nở nụ cười mập mờ nhìn Tô Bạch và mập mạp.
Mập mạp lắc đầu:
- Là điệu múa dân tộc à? Điều này không có gì lạ, những năm gần đây du lịch rất phát triển, những thôn trấn nhỏ đều tự sáng tạo ra những trang phục truyền thống mà ngay cả thôn dân cũng chưa từng thấy, mặc vào người để ca múa, lừa gạt du khách, quá chán.
Nghe được ba chữ “Sa Sa Vũ”, Tô Bạch không có động tác gì, ngồi im.
Chẳng qua hành động này vẫn bị Nhất Cố bắt được, anh ta chỉ vào Tô Bạch rồi nói.
- Xem đi, Tô đại thiếu gia biết, ha ha, trước đây cậu cũng đi nhảy nhót ở Sa Sa Vũ, tìm bạn lữ tâm sự?
Tô Bạch uống một ngụm nước chanh, lắc đầu:
- Tôi chỉ nghe nói qua.
- Được rồi, nếu như đều đã không đi, vậy tôi này tôi liền dẫn hai người qua đó mở mang tầm mắt một chút, tôi mời khách.
Tô Bạch gẩy tàn thuốc:
- Dù sao cũng rất rẻ.
- Thế mà cậu còn nói mình chưa đi qua, ngay cả giá tiền còn biết, tôi sao có thể nhỏ mọn tới mức chỉ mời hai người khiêu vũ? Chi phí sau nửa đêm đều do tôi bao hết.
Nhất Cố vỗ ngực nói.
Lúc này mập mạp xem như đã ngửi thấy hương vị, lập tức lấy lại tinh thần.
- Chậc chậc, thật sự thú vị như vậy sao?
- Thật ra đây cũng là một chuyện rất tao nhã, tìm một người bầu bạn tâm sự, sau đó từ giao lưu tâm hồn biến thành giao lưu xác thịt, đạt đến một cảnh giới linh hồn và thể xác hợp nhất.
Nhất Cố già đời nói.
- Con mẹ nói, càng nói trong lòng ông đây càng ngứa ngáy, anh ăn no chưa, ăn no rồi thì tranh thủ dẫn đường.
Mập mạp đã kìm nén không được, bắt đầu thúc dục.

Nhất Cố cầm một tờ giấy ăn lau miệng, sau đó đứng dậy, vung tay lên.
- Đi thôi, chúng ta cùng nhau chơi gái, như vậy mới coi như hiểu biết lẫn nhau, nhiệm vụ của thế giới tiếp theo là đoàn thể, trước khi đến đó, chúng ta cũng nên bồi dưỡng tình cảm, đây là một chuyện rất quan trọng.
Tô Bạch vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không có đứng dậy.
Nhất Cố và mập mạp đi được hai bước, cùng nhau quay đầu lại nhìn Tô Bạch.
- Anh nói xem, có người không muốn đi chơi cùng chúng ta, điều này có ý gì?
Nhất Cố hỏi mập mạp ở bên cạnh.
- Điều này có nghĩa hiện tại cậu ta đang tính toán nên đâm dao sau lưng chúng ta như thế nào.
Mập mạp nghiêm túc trả lời.
Tô Bạch giơ tay lên, ra hiệu đầu hàng, sau đó để tiền lên bàn.
- Đi thôi.
………….
Nhất Cố chọn nơi này, ở Thành Đô, Sa Sa Vũ cũng coi như là một hộp đêm cao cấp, ngay cả tiền vé vào cửa cũng mất 500 tệ, dĩ nhiên mấy cô gái bên trong cũng không phải là loại bỏ ra 10-20 tệ liền có thể kéo qua một bên nhảy múa giở trò. Dựa theo cách nói của Nhất Cố, đó chỉ là những mặt hàng cấp thấp, mấy dì đã lớn tuổi, ở trong này mới là những mặt hàng chân chính lên được mặt bàn, bình thường đều là nữ giảng viên hoặc thành phần tri thức gì đó đến để kiếm thêm thu nhập, những xe thường đều không thể vào nơi này.
Trên tay Tô Bạch cầm điếu thuốc, lúc đi vào có một người đàn ông mặc áo đen chỉ vào Tô Bạch nói.
- Làm phiền anh dập thuốc.
Tô Bạch giả bộ như không nghe thấy, cầm thuốc lên hít một hơi, sau đó tiếp tục đi vào trong.
Người đàn ông đưa tay ra giữ Tô Bạch lại.
- Đây là quy định của nơi này.
Nhất Cố xoay người, đá một cước vào bụng người đàn ông, người đàn ông bị đạp ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau, nhất thời không đứng dậy nổi.
- Mở mắt chó ra nhìn cho rõ.
Nhất Cố hung hăng nói.
Toàn bộ bảo vệ xung quanh đều trầm mặc, ba người Nhất Cố tiếp tục đi vào trong.
- Tôi nói này A Bạch, sao lại mang thuốc vào, không có việc gì lại làm mất hứng.
Mập mạp có chút bất mãn.
Nhất Cố đưa tay ra vỗ vai mập mạp:
- Đi vào mấy nơi như hộp đêm, nơi nào lại có quy định không cho hút thuốc? Mấy người ở đây chỉ đang thăm dò thực lực của chúng ta, hiểu không? Nếu như anh ngoan ngoãn dập thuốc, người ta liền biết lai lịch của chúng ta là mấy kẻ nhịn đau mất 500 tệ đến chơi, đến lúc đó cũng sẽ không có mặt hàng cao cấp đến tìm chúng ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất