Phát Thanh Khủng Bố

Chương 68 Sa Sa Vũ

Chương 68 Sa Sa Vũ


“Anh có hiểu không?”
- Mẹ nó, sao không nói sớm, nếu anh nói sớm, ông đây đã đi lên đánh gẫy chân mấy người kia, đến lúc đó có phải là kim bài đến chiêu đãi chúng ta?
“…” Nhất Cố.
“…” Tô Bạch.
Trong vũ trường cũng không phải là rất huyên náo, bên trong đang phát một ca khúc trữ tình, có một số nam nữ đang ở bên trong khiêu vũ, không gian nơi này rất rộng lớn, xung quanh vũ trường có rất nhiều ghế sofa, hầu như đều được đặt ở vị trí góc chết của ánh đèn, để cho khách hàng có được cảm giác yên tĩnh, nói một cách tổng thể, nơi này có chút gì đó mang phong cách Nhật Bản.
Ba người Tô Bạch vừa mới ngồi xuống lập tức có 4-5 cô gái đi tới, tuy 4-5 cô gái này không quá xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mỗi người đều rất có khí chất, không phải kiểu người phong trần, hơn nữa ở trong hiện thực bọn họ còn có nghề nghiệp đàng hoàng.
- Mập mạp, anh chọn đi.
Nhất Cố nói với mập mạp.
- Chọn mấy người?
- Ba đi.
- Được rồi, người này, người này, người này.
Mập mạp trực tiếp chọn ba người cô gái, ba cô gái này cũng rất thức thời đi tới, hai người ngồi hai bên mập mạp, một người ngồi ở trên đùi mập mạp, đem mập mạp hồn vía lên mây.
Nhất Cố chọn một người người phụ nữ tương đối lớn tuổi, rất phù hợp với khẩu vị của Nhất Cố.
Cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn thì ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch.
- Nào, cạn ly.
Nhất Cố kêu gọi mọi người uống rượu với nhau.
Tô Bạch nâng ly, đưa cho cô gái bên cạnh.
- Thay tôi uống.
- Uống thay phải…
Cô gái còn chưa có nói xong, Tô Bạch đã lấy một xấp tiền màu đỏ từ trong ví ra, nhét vào khe ngực cô gái.
Lúc này cô gái không nói hai lời liền đem rượu uống sạch một hơi.
- Được lắm.
Nhất Cố trừng mắt nhìn Tô Bạch:
- Thì ra Tô đại thiếu gia nhà chúng ta cũng là cao thủ tình trường.
Lúc này âm nhạc được đổi, một ca khúc sôi động, rất nhiều nam nữ đang ngồi đều đi lên nhảy múa, đàn ông giở trò, phụ nữ cũng không quan tâm, dù sao ở chỗ này quan hệ giữa song phương, cũng chỉ là giao dịch.
Mập mạp và Nhất Cố dẫn theo bạn gái bên cạnh cùng đi vào vũ trường, điên cuồng nhảy múa, Tô Bạch vẫn tiếp tục ngồi ở chỗ cũ, hơi lim dim mắt.
- Soái ca, chúng ta cùng đi…
Tô Bạch lắc đầu:
- Cô ngồi ở đây một chút, tôi đi vào nhà vệ sinh.
Tô Bạch đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh có mùi thuốc khử trùng rất nồng, có lẽ là do vừa dọn dẹp, Tô Bạch tạt nước lên mặt mình, sau đó lấy khăn tay bên người ra lau.
Trong phòng vệ sinh riêng truyền đến tiếng hít thở nặng nề cũng với tiếng ma sát, thật ra mỗi góc ngách ở đây đều có loại chuyện này.
Tô Bạch không có đi qua chỗ vũ trường mà đi thẳng lên lầu hai, hai tay đặt lên lan can nhìn nam nữ phóng túng bên dưới.
- Sao thế, sao anh không đi xuống chơi đùa?
Một người đàn ông mặc âu phục màu hồng, đầu tóc chỉnh chu cầm một ly rượu vang đỏ đi tới chỗ Tô Bạch.
- Không có hứng thú.
Tô Bạch trực tiếp trả lời.
- Ha ha, chướng mắt phụ nữ? Vậy thì…Đàn ông thì sao?
Người đàn ông kia hỏi.
Tô Bạch cười, sau đó vươn tay ra bóp cổ người đàn ông, đem mặt người đàn ông kề sát vào trên lan can, gương mặt anh ta bắt đầu vặn vẹo, dáng vẻ thống khổ.
- Cút xa ra khỏi tôi.
Sau khi Tô Bạch buông tay ra, người đàn ông lập tức rời đi, có lẽ là qua nhà vệ sinh chỉnh trang lại, vừa đi vừa sụt sùi.
Lúc này, một người bồi bàn đi qua bên người Tô Bạch, ánh mắt Tô Bạch di chuyển theo. Trên tay bồi bàn có mấy ly rượu màu đỏ, tươi đẹp ướt át, thế nhưng chỉ có Tô Bạch mới có thể ở khoảng cách xa như thế cảm nhận được, trong mấy ly rượu kia không phải là rượu vang đỏ, mà là máu tươi vừa rời khỏi cơ thể.
Tô Bạch hít sâu một hơi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên khóe môi.
Chính mình rốt cuộc cũng tìm được niềm vui.
………
Đối với Tô Bạch mà nói, hiện tại máu tươi chính là thứ đồ mỹ vị nhất, cũng chính là thứ có thể khơi dậy hứng thú trên người hắn, bởi vì đứng ở một góc độ nào đó, nó cũng chính là thức ăn của Tô Bạch.
Trong lúc này, Nhất Cố và mập mạp đang ở trong sàn nhảy đùa nghịch với bạn nhảy của mình, chơi đến quên trời đất, mấy cô gái kia cũng bị bọn họ trêu chọc đến mức thở hổn hển, gần như là động tình.
Tô Bạch đi theo chân người bồi bàn kia, nhắm mắt theo đuôi, đi đến bên ngoài một căn phòng.
Nhân viên phục vụ khẽ gõ cửa, sau đó liền đi vào, chỉ một lát sau đã thấy anh ta đi ra, nhanh chóng rời đi, chỉ là thứ trên khay anh ta đang cầm không thấy đâu nữa.
Tô Bạch vẫn đứng ở sau cây cột, ẩn mình ở đó, tiếp theo hắn lách mình ra, đi tới chỗ cửa phòng, trên đó có một ô cửa thủy tinh nhỏ, xuyên thấu qua đó, Tô Bạch nhìn thấy ở bên trong có ba người.
Một người mặc âu phục phẳng phiu quỳ trên mặt đất, hai tăng lữ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, giống như đang đọc chú ngữ.
Mấy ly máu tươi được đặt lên trên bàn trà, hai tăng lữ niệm xong chú ngữ liền trực tiếp cầm mấy cái ly trước mặt, bắt đầu chậm rãi nhấm nháp máu tươi mới bên trong đó.
Bọn họ uống rất chậm, hầu kết không ngừng di động.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu thì tiếp tục quỳ trên mặt đất thành kính cúng bái.
Tô Bạch nhíu mày, không phải là hắn tìm được nơi diễn ra nghi thức tà giáo chứ? Hình như bên trong cũng không có thứ gì có giá trị khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, Tô Bạch không khỏi có chút thất vọng.
Nếu như chỉ là loại hoạt động giả thần giả quỷ, Tô Bạch thật đúng là lười nhúng tay vào, đây là chuyện do chính phủ quản lý.
Nhưng mà ngay sau đó, lúc Tô Bạch đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hắn nhìn thấy có một vị tăng lữ nôn ra, chính là loại nôn khan, hai tay tăng lữ này che lấy miệng mình, bụng anh ta lên xuống kịch liệt.
Ngay sau đó, trong tay tăng lữ xuất hiện một hạt châu đỏ.
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Bạch nhìn chằm chằm vào hạt châu đỏ này. Loại hạt châu đỏ này, Tô Bạch có, chính là lần trước dựa vào sự hỗ trợ của Cát Tường, hắn lấy được một chiếc hộp nhỏ, một viên hắn cũng không nỡ ăn. Dĩ nhiên cũng là vì trong thế giới chuyện xưa lần trước, những thứ này đều không được phép mang vào, Tô Bạch chỉ có thể đi người không vào trong thế giới chuyện xưa kia.
Còn ở trong hiện thực, hắn cũng không có gặp phải nguy hiểm gì, cũng không bị thương tích gì, cho nên tạm thời không cần phải ăn nó, nhưng thứ này, đối với Tô Bạch mà nói càng nhiều càng tốt.
Người đàn ông trung niên kia nhận lấy hạt châu này từ trong tay tăng lữ, ông ta cũng không quan tâm đến việc hạt châu này vừa mới được tăng lữ nôn ra, trực tiếp cho vào miệng mình, bắt đầu nhai nuốt.
Ngay sau đó, trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra dáng vẻ hưởng thụ, sau đó tiếp tục dập đầu với hai tăng lữ kia.
Hai tăng lữ cầm phật châu trên tay, sau đó đứng dậy, xem dáng vẻ hình như là chuẩn bị rời đi, có một người trong đó cầm lấy chi phiếu trên bàn, bỏ vào ống tay áo.
Tô Bạch lui lại, tránh né đến một chỗ hắc ám, nín thở.
Đối với Tô Bạch mà nói, ẩn núp mình giống như là một loại bản năng tự nhiên, cho dù là Vampire hay cương khi, băng độc đều có thể giúp Tô Bạch thu lại hơi thở của người sống.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất