Chương 77 Tách Ra
Trên thế giới này, không có vô duyên vô cớ yêu thích, cũng không có vô duyên vô cớ hận ai.
Trước đó Lệ Chi đã ra tay nhắc nhở và giúp đỡ Tô Bạch, nhưng đó cũng là vì nể mặt tình cảm với mẹ Tô Bạch lúc trước, ngược lại, cô ta và Tô Bạch không có tình cảm gì. Ở trong đó, nguyên nhân lớn là bởi vì sau khi cha mẹ mình qua đời, Tô Bạch thừa kế tài sản, nhưng không tiếp tục làm người tốt “thích làm việc thiện”, mà chính là có thái độ coi thường với những gì cha mẹ hắn đã làm trước đó, nếu không, có lẽ hắn có thể yêu cầu một chút gì đó từ Lệ Chi.
Điểm này, chính Tô Bạch cũng có thể hiểu được, cho nên hắn không ôm hy vọng gì nhiều về chuyện Lệ Chi có thể giúp đỡ mình, hoặc là nói đúng hơn, hắn chưa từng yêu cầu xa với gì.
Về phần ba người Nhất Cố, mập mạp và Tô Bạch, ba người nhìn bề ngoài thì thân thiết, bọn họ cũng nhau đi chơi gái, cũng nhau vượt qua khó khăn, nhưng người nào đem phần tình bạn nhậu này coi thành thật, đó chính là ngu ngốc.
Đối với chuyện này, Tô Bạch có thể tiếp nhận, cũng có thể lý giải, dĩ nhiên, trong lòng hắn vẫn có chút gì đó không thoải mái, trước đó đã nói là một đoàn thể, hiện tại rõ ràng đẩy hắn ra phía ngoài, chính mình bị xa lánh và bị coi nhẹ, quả thật không cao hứng.
Tô Bạch cầm dao thái trong tay, nín thở lại, Tô Bạch châm điếu thuốc trên tay hắn, tiếp theo hắn đem điếu thuốc lá để ở chỗ chạc cây, ngay sau đó, hắn hơi ngồi xổm xuống, giấu mình phía sau một cái cây.
“Vù!”
“Vù!”
Hai mũi tên cùng lúc bắn tới, một mũi tên trúng vào cây, một mũi tên bay thẳng đến chỗ đầu điếu thuốc lá, năng lực của những thanh niên phương Tây này quả thực không kém, ít nhất có thể dùng điều kiện hữu hạn tự vũ trang cho bản thân, không phải là hạng người khoanh tay chịu chết.
Tô Bạch hơi nhắm mắt lại, không chút nhúc nhích.
Cuối cùng, tiếng bước chân truyền đến, rất nhỏ, nhưng có thể phát giác ra được.
Có hai người.
Hai người này đều là nam, một người có lỗ tai rất dài, hẳn là huyết thống tinh linh, một người có tròng mắt tản ra ánh sáng màu xám, có lẽ là loại kỹ năng giống như “mắt ưng”.
- Tìm đi.
Trong đó có người dùng tiếng Anh để nói.
Hai người nhanh chóng đi vào khu vực của tàn thuốc.
Đúng lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên mở mắt ra.
Khoảng cách không sai biệt lắm.
Đối với sát nhân, Tô Bạch có kinh nghiệm, hơn nữa hắn luôn suy nghĩ nên làm như thế nào để đem kinh nghiệm sát nhân lúc trước kết hợp với đặc tính hiện tại của mình, có lẽ thực lực hiện tại của Tô Bạch không phải là rất mạnh, nếu hắn có thể lấy ra 8-9 phần mười khí lực ra sử dụng, tuyệt đối sẽ lợi hại hơn những kẻ có 20 phần khí lực lại chỉ có thể sử dụng ra 3-4 phần khí lực.
Tinh linh có năng lực phản ứng rất nhanh, người kia nhanh chóng giương cung tên lên, trực tiếp quay người xông về phía sau mình, dáng vẻ không chút dây dưa dài dòng nào, thể hiện ra sự bình tĩnh, quyết đoán.
- Vù!
Một mũi tên bắn trúng bụng của Tô Bạch, phần eo Tô Bạch phát lực, mạnh mẽ chịu đựng lực đạo này, thân hình hắn tiếp tục xông lên trước.
Cường giả mắt ưng lấy ra một ngọn lao phía sau lưng mình, trực tiếp đâm trúng bắp đùi Tô Bạch, đồng thời thuận thế đi lên trước. Người Tô Bạch lảo đảo, nhưng ngay lúc đó, hắn cầm lấy ngọn lao, lôi ra.
Thân thể cường giả mắt ưng hơi nghiêng về trước, vô thức nhích lại gần Tô Bạch.
Tô Bạch trở tay cầm lấy con dao thái, dao thái này không quá sắc nhưng lúc này lại mang theo hơi thở lạnh lẽo, trực tiếp lướt qua cổ cường giả mắt ưng, tròng mắt anh ta trợn tròn, đến tận khi chết, anh ta vẫn không thể tin được chính mình thế mà lại chết ở tay một con dao thái đồ ăn. Lấy cổ làm trung tâm, hàn ý lạnh lẽo lan ra khắp người anh ta, anh ta chết rất nhanh.
Cường giả tinh linh lấy mũi tên ra, lần này anh ta không có giương cung lên bắn mà chính là trực tiếp đâm vào bả vai Tô Bạch, thân thể Tô Bạch run lên, trực tiếp quỳ trên mặt đất, nhưng ngay sau đó, hai tay Tô Bạch trực tiếp giữ lấy hai chân cường giả tinh linh, cường giả tinh linh bị Tô Bạch ném xuống đất, hắn lập tức nhào lên trên người đối phương.
“Phập”
Trên người cường giả tinh linh thế mà còn có một tiêu đao được mài từ tấm tôn, hiển nhiên anh ta rất có kinh nghiệm cận chiến, gặp nguy không loạn, hơn nữa phản ứng rất nhanh, tiểu đao sắc bén này đâm vào cổ Tô Bạch, Tô Bạch phát ra một tiếng gầm thét.
Điều khiến cho cường giả tinh linh cảm thấy không thể tin được chính là, rõ ràng trên người Tô Bạch có rất nhiều vết thương, nhưng dường như sức lực của đối phương càng lúc càng lớn, ngay sau đó, anh ta nhìn thấy tròng mắt của đối phương đỏ ngầu, cùng với đó, khóe miệng của đối phương lộ ra răng nanh rét lạnh. Anh ta rốt cuộc đã biết tại sao, nhưng đã quá muộn. Nếu như lại cho anh ta thêm một cơ hội, anh ta tuyệt đối sẽ không cho đối phương đến gần mình để chém giết.
“Phập! Phập! Phập!”
Tô Bạch cầm con dao thái lên trực tiếp chém lên mặt cường giả tinh linh, lúc đầu người thanh niên phương Tây tóc vàng vô cùng anh tuấn, dưới sự phát tiết chém giết của Tô Bạch, anh ta gần như hoàn toàn thay đổi.
Tô Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn xuống khỏi thi thể đối phương, lấy một hạt châu màu đỏ ở trong hộp ra, đưa vào trong miệng mình.
Đau đớn trên người không ngừng truyền đến, cho dù là do vết thương hay là do lúc hồi phục liên quan đến dây thần kinh đều mang đến thống khổ, đây giống như là một loại cực hình, một loại cực hình mà con người khó có thể tưởng tượng được.
Tô Bạch lảo đảo đứng lên, thu lại cung tên và ngọn lao, vác lên người mình, sau đó nhanh chóng biến mất ở nơi này.
Tô Bạch không có cách ngôi nhà gỗ nhỏ quá xa, hắn tiếp tục giấu mình trong một sườn núi, trong miệng hắn cắn một chạc cây, khi quá mức thống khổ, hắn liền cắn lấy chạc cây này để phân tán áp lực của mình, chờ cho đến khi quần áo hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng Tô Bạch mới nhổ chạc cây gần như đã bị cắn đứt ra.
Loại huyết châu kia có hiệu quả vô cùng tốt, tốc độ khôi phục của hắn cũng nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa tinh thần càng thêm hưng phấn.
Đem đồ đặt ở trước mặt, Tô Bạch tiếp tục chờ đợi nhóm người thứ hai, có lẽ đối phương đang tiến hành phân tổ để tìm kiếm, chỉ cần không phải cùng lúc đối mặt với ba người, Tô Bạch tự tin mình vẫn có năng lực liều mạng.
Bỗng nhiên, Tô Bạch nghe thấy ở phía sườn dốc truyền đến một tiếng vỡ vụn.
Tô Bạch lập tức cầm lấy ngọn lao còn đang nhiễm máu tươi của mình lên, sau đó lẳng lặng đi về hướng đó, tốc độ của hắn không quá nhanh, gần như không gây ra tiếng động.
Lúc này đây, Tô Bạch cảm nhận được nhịp tim của hắn và tiếng gió xung quanh đã sinh ra một loại ăn ý, hắn giống như một con dơi bay trong đêm tối, chậm rãi đi tìm con mồi của chính mình.
Đây là một loại cảm giác kỳ lạ, một loại cảm giác giống như hắn và huyết thống thể chất của mình đã đạt tới một loại phù hợp hoàn mỹ, có lẽ tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, sao biết không phải là phúc? Tô Bạch tạm thời đã mất đi tư cách dùng điểm cốt truyện để thăng cấp cho huyết thống của mình, nhưng chính vì lẽ đó, hắn không ngừng bộc lộ hết tiềm chất bản thân, làm mình lớn mạnh.
Cuối cùng, Tô Bạch từ trong bụi cây thăm dò tình hình bên ngoài, ở cách hắn ba mét về phía trước, có một người thanh niên đang quỳ trên mặt đất, tiến hành tự sát trước một ngôi mộ….
Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: làm sao biết đó không phải là cái phúc? Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)
- ----------------