Phát Thanh Khủng Bố

Chương 76 Xấu Hổ Và Đẩy Ra

Chương 76 Xấu Hổ Và Đẩy Ra


Đúng thế, đã nghèo còn gặp cái eo, lúc đầu chiếc thuyền gỗ có chất lượng không tệ, thế mà đang bắt đầu rò nước.
Không chờ thuyền cập bờ, một trận va chạm từ đáy thuyền truyền tới.
“Bịch!”
Thân thuyền chấn động, bắt đầu lắc lư, rõ ràng là không chịu nổi.
“Tõm!”
“Tõm!”
“Tõm!”
Tô Bạch, Nhất Cố, mập mạp, ba người cùng nhau rơi xuống dưới sông, mập mạp và Nhất Cố có thể chống đỡ được, giữ thân thể của mình nổi lên mặt nước, còn Tô Bạch, bởi vì lúc trước hắn ngồi ở giữa thuyền, cho nên lúc thuyền vỡ ra là bắt đầu từ chỗ Tô Bạch vỡ ra trước, cả đầu Tô Bạch hướng xuống nước, nhưng may mắn kỹ năng bơi của Tô Bạch không tồi, không bị chết đuối trong tình huống này.
Lúc này đèn pin trong tay mập mạp rơi xuống dưới sông, Tô Bạch ở dưới mặt nước mở mắt ra, ngay sau đó, hắn nhìn thấy được một cảnh tượng khiến cho da đầu người ta tê dại. Ở dưới sông, từng người, từng người đi ở bên dưới, có vô số cái xác không hồn!
Trong đó, có một người đàn ông mặc bộ đồ văn phòng đã cũ, anh ta hơi ngẩng đầu lên, gương mặt anh ta đã hoàn toàn mục nát, chỉ còn lại một bộ xương, nhưng trên mặt anh ta thế mà còn mang theo một cặp mắt kính, hốc mắt màu bạc, dưới sự chiếu sáng của đèn pin, phản xạ ra ánh sáng.
Mặc dù vẻ mặt của đối phương không có biểu tình gì, nhưng Tô Bạch có thể phát giác ra được, đối phương đang cười.
Ngay sau đó, đối phương chậm rãi đi lên, trực tiếp bơi tới chỗ Tô Bạch.
Phía dưới, càng ngày càng có nhiều thi thể chậm rãi nổi lên, đồng thời hai chân, hai tay, không có mục đích run run, giống như những con cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, bắt đầu hướng về phía con mồi của mình.
Tô Bạch lập tức nổi lên mặt nước, hắn còn chưa kịp nói chuyện liền thấy một mũi tên bắn tới. Ở trong nước không dễ dàng di chuyển, cho nên Tô Bạch không có tránh né, mũi tên này trực tiếp đâm vào bả vai hắn. Lực đạo khiến cho Tô Bạch hơi lảo đảo, cả người trở mình trên mặt nước.
Ngay lúc này, một cánh tay đột nhiên giữ lấy bả vai của mập mạp, là từ bên trên nắm lấy, thi thể ở dưới còn cách hắn một khoảng cách nhất định.
- Phù…
Tô Bạch lại một lần nữa nổi lên mặt nước, nôn ra một ngụm nước.
Mập mạp kéo tay Tô Bạch, hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Tôi không sao, phía dưới…
- Vù vù vù…
Từng ngọn lao và mũi tên gỗ không ngừng phóng tới, Nhất Cố đang cố hết sức ngăn cản, bởi vì phương hướng mũi tên này không cố định, anh ta rất khó để ý được toàn diện.
- Nhanh lên bờ, không thể tiếp tục ở trong nước nữa, đám người kia cách chúng ta càng lúc càng gần, chúng ta ở trong nước sẽ ăn thiệt thòi!
Tô Bạch kêu lên.
- Dưới nước có rất nhiều thi thể, bọn họ sắp tới rồi.
Lúc này, cuối cùng Tô Bạch cũng có thể đem phát hiện của mình nói ra.
- Cái gì!
Mập mạp và Nhất Cố sợ hãi, cùng nhau cúi đầu xuống dưới mặt nước, lúc này, ánh sáng của chiếc đèn pin càng lúc càng yếu, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng, phía dưới quả thật có bóng người đang hướng dần đến nơi này.
- Mẹ nó, có thể chơi như thế nào, trên bờ có người, dưới nước có quỷ, A Bạch, nội dung bộ phim kia cũng như thế sao?
Tô Bạch lắc đầu cười khổ:
- Làm sao chúng ta có thể có vận khí tốt như nhân vật chính trong phim, IQ của đám người kia cũng không thấp như diễn viên quần chúng.
Nhất Cố hét lên một tiếng, trong mắt bắt đầu sung huyết, hiển nhiên anh ta dự định cưỡng ép phát huy tiềm lực của bản thân.
- Các anh em, lát nữa rất có thể tôi sẽ ngất đi, các người tuyệt đối không được “dùng xong” thì chê tôi nóng, đẩy tôi ra đấy!
“…”Mập mạp.
“…” Tô Bạch.
Nhất Cố quát to một tiếng, hai tay anh ta giữ lấy bả vai Tô Bạch và mập mạp. Ngay sau đó, ba người bắt đầu trượt về phía sau, tốc độ rất nhanh, dần dần không nghe được tiếng động bên kia bờ.
Nhất Cố chống đỡ đưa ba người về chỗ bến thuyền kia, sau cùng phun ra một ngụm máu tươi, liếc nhìn thoáng qua mập mạp và Tô Bạch, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Mập mạp bị thương, Tô Bạch phụ trách kéo Nhất Cố từ trong nước ra, sau đó lại cõng anh ta trên lưng.
- Chúng ta còn có thể tiếp tục ở trong căn nhà gỗ này được sao?
Mập mạp có chút lo lắng hỏi:
- Hiện tại tôi là nửa thương binh, Nhất Cố đang hôn mê, sức chiến đấu giảm một nửa, nếu chúng ta tiếp tục ở lại trong căn nhà gỗ, đám người kia sớm muộn cũng sẽ tìm tới chúng ta.
- Hiện tại nội dung cốt truyện còn diễn ra chưa được một ngày, chúng ta cứ thế mà rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, đây là làm trái với nội dung cốt truyện.
Tô Bạch nói.
- Mập mạp, anh phụ trách chăm sóc cho Nhất Cố, tôi qua bên kia, dẫn dắt đám người đó rời đi, để bọn họ không đến mức đi vào chỗ chúng ta, ít nhất tranh thủ thời gian cho các người thở dốc.
- Con mẹ nó, như thế qua nguy hiểm.
Tô Bạch cười cười, rút mũi tên bằng gỗ trên vai ra.
- Bọn họ cũng chỉ có những thứ vũ khí này, đối với tôi, lực sát thương của nó không đáng kể, tôi có thể chịu đựng được, nhưng hai người không giống thế.
Từ trong túi quần của mập mạp, Tô Bạch lấy ra một con dao thái mà mập mạp mua từ chỗ cửa hàng tiện lợi:
- Các người trở về đi.
- Được, cậu chú ý an toàn một chút.
Chờ đến khi Tô Bạch quay người chạy vào trong rừng, mập mạp liền cõng Nhất Cố lên vai, đi vào trong căn nhà gỗ nhỏ.
Đặt Nhất Cố lên ghế gần bếp lò, Nhất Cố lảo đảo đứng lên.
- Tên mập mạp chết bầm này, không có chút ôn nhu nào cả!
Đối với chuyện Nhất Cố đột nhiên tỉnh lại, mập mạp không có chút kinh ngạc nào, chỉ hỏi:
- Hai chúng ta làm như thế không sao chứ?
- Ha ha, đẩy cậu ta đi, cũng là vì bảo vệ cậu ta, nếu không đến lúc cuối chia không đều chiến lợi phẩm. Tôi và anh đều ném chuột sợ vỡ bình, sao có thể chứa chấp được cậu ta? Nhưng cậu ta cũng có ý thức tự giác, tự mình ra ngoài ngăn chặn đám người kia, tránh cho anh khỏi tốn công đưa ra đề nghị này.
- Nếu như Lệ Chi không đi, tôi sẽ không cướp phần của cậu ta.
Mập mạp nhún vai:
- Mọi người cùng nhau phát hiện, dĩ nhiên là cùng nhau chia sẻ.
- Nói nhảm, nếu như Lệ Chi không đi, tôi cũng không làm như thế, nhưng ai bảo Lệ Chi lại tạm thời rời đi, ít nhất cũng là nửa năm, trong nửa năm này, phát sinh rất nhiều chuyện, chúng ta cũng không thể làm bảo mẫu trong nửa năm, cậu ta là ai chứ? Người yêu của chúng ta à?
- Cũng không thể nói thế, dù sao đi chăng nữa, cậu ta cũng được coi là một thính giả ưu tú.
- Ở chỗ này quan trọng là thực lực, không có thực lực cũng chỉ là cái rắm!
Nhất Cố đứng đối diện bếp lò:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi không biết tên tiểu tử kia có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng lấy thể chất Vampire của cậu ta, có lẽ cậu ta có thể ngăn đám người kia một lúc lâu, anh là truyền nhân của đạo gia, chắc hẳn anh có thể mở trận pháp của nơi này ra, anh nói, tôi chuyển đồ dùng trong nhà, tốc độ của chúng ta nhanh lên một chút.
Mập mạp gật đầu, bắt đầu chỉ huy Nhất Cố di chuyển đồ dùng trong nhà, chờ sau khi di chuyển xong vị trí chiếc đèn treo, trong nháy mắt, ngọn lửa trong bếp lò dập tắt, vách tường phía sau lùi lại, lộ ra một không gian tối thui.
- Đi, vào xem một chút.
Nhất Cố vỗ vai mập mạp.
Mập mạp ngẩn người, thở dài, cuối cùng vẫn đi theo Nhất Cố, cúi người đi vào trong vách tường sau bếp lò.
………
Bên một sườn đất gần ngôi nhà gỗ nhỏ, Tô Bạch ngồi trên một cọc gỗ, trong tay hắn cầm một điếu thuốc nhưng không có nhóm lửa, con dao thái được ném ở trên mặt đất.
Trong tầm mắt hắn, dưới ánh nến trong ngôi nhà gỗ, có hai bóng người đang di động.
Có một thứ gọi là ngây thơ, nhưng cũng có một thứ gọi là hiện thực, điểm này Tô Bạch hiểu.
Lúc này đây, Tô Bạch cảm thấy trong rừng cây phía sau lưng hắn có những tiếng động sột soạt.
Tô Bạch cười cười, cầm con dao thái lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất