Chương 4
Ta cứ nghĩ Thẩm An An đến để ám sát ta. Nhưng sau khi hạt châu đó cứa rách tay ta, thì không có gì xảy ra nữa.
Cơ thể ta cũng không có gì bất thường, hình như thật sự chỉ là một tai nạn.
Chưởng môn tuổi đã cao, mọi người đều đang đoán xem ai sẽ là người kế nhiệm. Xét về năng lực và sự cống hiến cho môn phái, thật ra rất dễ đoán.
Chỉ có thể là Thủy Ngọc.
Nhưng hắn lại cứ chần chừ không chịu nhận.
Ta biết hắn muốn làm, còn về lý do cứ chối từ, ta không thể hiểu được.
Cho đến khi hắn gọi ta đến trước mặt, hỏi ta.
"Hơn mười năm trước, Họa Châu xảy ra tai họa, con có nghe nói không?"
Họa Châu tai họa…
Đồng tử ta co lại.
Chuyện đó xảy ra khi ta còn nhỏ, nhưng cũng từng nghe nói qua.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ Họa Châu bị diệt, không còn một ai sống sót.
Nghe nói tất cả mọi người chết thảm, máu chảy thành sông, tựa như địa ngục trần gian.
Đây là một trang bi thảm nhất trong lịch sử Cửu Châu, cũng là một trang bí ẩn nhất.
Bởi vì cho đến nay vẫn không biết hung thủ là ai. Hung thủ mười mấy năm trước đã có năng lực mạnh mẽ như vậy, nhưng sau tai họa Họa Châu, lại không bao giờ xuất hiện nữa.
Cửu Châu đối với chuyện này giữ kín như bưng, mọi người nhắc đến đều biến sắc. Thấy ta thần sắc ngẩn ngơ, Thủy Ngọc cúi đầu lau đàn.
"Đi điều tra."
Sau tai họa đó, Họa Châu trở thành một thành phố chết, hoang phế cho đến nay. Nhưng không biết vì sao, gần đây lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Cổng thành đổ nát thỉnh thoảng có đệ tử các môn phái khác ra vào, cố gắng đánh thức đoạn lịch sử bị phong ấn này.
Phía sau truyền đến tiếng léo nhéo.
"Tạ Bạch sư tỷ, chúng ta cùng xuống không?"
Đúng vậy, Thẩm An An đã đi theo. Con nhỏ này cực kỳ phiền phức, nghe nói là nhiệm vụ Thủy Ngọc giao cho ta, nàng ta liền tha thiết cầu xin Thủy Ngọc cho nàng ta đi cùng.
Thủy Ngọc vậy mà cũng đồng ý.
Ta: "Đợi trời tối."
Cửu Châu từ trước đến nay vốn như nước với lửa, các môn phái ở các châu đương nhiên cũng đối đầu nhau. Nếu cứ tùy tiện xuống, phiền phức sẽ nhiều hơn lợi ích.
Thẩm An An thở dài: "Gần đến Cửu Châu đại bỉ lần thứ hai, các môn phái này sốt ruột rồi. Không biết ai đã nghĩ đến tai họa Họa Châu, bề ngoài là muốn điều tra ra sự thật, thực chất đều muốn có được loại sức mạnh đó."
Ta nhíu mày. Mặc dù chưa từng thấy, nhưng sức mạnh đáng sợ như vậy chỉ có thể là tà thuật. Nếu thật sự có người có thể phát hiện ra điều gì, e rằng Cửu Châu sẽ không còn yên bình nữa. Thẩm An An nhìn ra sự lo lắng của ta, "hì hì" cười một tiếng.
"Sư tỷ yên tâm đi, ba trăm năm sau, Cửu Châu thống nhất, thiên hạ thái bình, căn bản sẽ không xảy ra họa loạn như vậy đâu."
Trước đây Thẩm An An nói gì, ta đều không để ý. Nhưng lời này, khiến ta không thể không nghi ngờ.
Thẩm An An cười híp mắt.
"Thật đó, ta chính là đến từ ba trăm năm sau. Lúc đó thiên hạ an bình, cái gì mà Cửu Châu, các môn phái đều không tồn tại. Tất cả mọi thứ đều là một chỉnh thể, mọi người vui vẻ hòa thuận, an cư lạc nghiệp."
Nàng ta càng nói càng hưng phấn: "Sư tỷ nhất định không ngờ đâu, tiên dược tràn lan đến mức có thể ăn như kẹo đậu. Bây giờ chỉ có số ít người biết ngự kiếm phi hành, lúc đó đã không còn lạ lẫm gì nữa rồi!"
"Trước đây những chủng tộc bị săn bắt sắp tuyệt chủng, lại có thể quang minh chính đại sống trên mảnh đất này."
Nàng ta chớp chớp mắt: "Không ai coi thường bọn họ đâu, đều đặc biệt đặc biệt lương thiện."
Ta đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Chợt nhận ra, đã vào mùa đông rồi.
Thẩm An An vẫn say sưa không chán: "Tạ Bạch sư tỷ, ta còn chưa nói với sư tỷ đúng không!
"Sở dĩ ta ngưỡng mộ Cửu Châu đệ nhất kiếm đã lâu, là vì một cuốn tiên thư, đó là tộc của chúng ta... Tóm lại là khi ta bị phạt cấm túc, tiên thư bị gió lật đến đúng trang ghi chép về sư tỷ. Mặc dù bút mực không nhiều, chỉ có ba dòng ——”
"Lúc đó ta đã thích vô cùng, đặc biệt muốn xem rốt cuộc là nhân vật như thế nào, có thể trong nhiều năm Cửu Châu hỗn loạn như vậy, giành được vị trí số một khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu khẩu."
Miệng nàng ta sắp cười đến mang tai rồi.
"Lúc đó ta nằm mơ cũng nghĩ đến, ta vì vậy mà còn cố gắng tu luyện nữa đó."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng ta. "Chỉ vì ba dòng chữ?"
Nàng ta trịnh trọng gật đầu. "Chỉ vì ba dòng chữ."
Cổ bỗng nhiên lạnh toát. Đồng thời, tuyết trắng bay khắp trời.
Ta ngẩng đầu lên.
Tuyết rơi rồi.