Editor: Vệ Tử Y
Đột Bát Hỏa thấy nàng xông vào trước mặt đại quân, ánh mắt tối sầm lại,
cũng ghìm ngựa chạy ở phía đầu quân, khiến bọn quân sĩ phía sau kinh hãi hô lên.
"Đại vương. . . . . ."
Hắn cũng không quan tâm, trong mắt chỉ có nữ nhân lạnh lùng kia, trực tiếp xông tới phía nàng.
Tiêu Tương Phi cũng nhìn thấy Đột Bát Hỏa đang thúc ngựa đi đến, hắn nhằm vào nàng, nàng hiểu rõ nhưng cũng không sợ sệt.
"Ngựa, cho ta một con ngựa." Nàng hét lớn, nếu như nàng đứng trên đất bằng
cùng hắn cưỡi ngựa chiến đấu, nhất định sẽ nhanh chóng thụ thương, hơn
nữa không gây thương tổn được đến hắn.
Vừa đúng lúc có viên tướng cưỡi ngựa qua bên cạnh nàng, nghe tiếng kêu liền nhảy xuống nhường
ngựa. Nàng lập tức bay người lên ngựa, khống chế thân thể của mình thăng bằng rồi, liền chạy như bay hướng về Đột Bát Hỏa.
"Tiểu thư. . . . . ." Sau lưng vang lên mấy tiếng kêu của bọn cung nữ và Viên Quân do bị kinh sợ, không biết nàng muốn làm gì.
Trong mắt Tiêu Tương Phi giờ chỉ có nam nhân cách đó không xa, nàng đã thua
một trận, lần này không thể thua, trận đánh này cũng quan hệ đến sĩ khí