Editor: Vệ Tử Y
Đả tự: webtruyen.com
Viên Quân thấy nàng muốn đi ra ngoài doanh trại thì vội vàng đi theo.
Bọn Hỉ Nhi do dự một chút, cũng vội đi theo phía sau. Bảo vệ tiểu thư là trách nhiệm của các nàng, họ không thể rời nàng.
Biết có người đi theo Tiêu Tương Phi cũng không quan tâm mà cứ tiến về một chỗ ít người ở bên hồ nhỏ ven rừng.
Viên Quân si mê dõi theo bóng lưng nàng, lúc nàng ở hoàng cung họ rất ít khi gặp mặt. Nhưng không biết vì sao, từ khi nàng rơi xuống trước mắt
hắn, hình bóng nàng luôn luôn bất tri bất giác hiện hữu trong đầu óc
hắn.
Không quên được nàng hiên ngang mạnh mẽ, không quên được ánh mắt nàng
kiên định, không quên được biểu tình kiên nghị, không quên được tính
tình lạnh nhạt như nước. Tất cả của nàng đều khiến hắn không kìm được mà chú ý.
Không ai biết tâm tư của hắn, không ai biết hắn giờ khắc này đang nghĩ
gì, không ai biết hắn đã yêu cô gái bị nhiều người nghị luận này.
Bọn Hỉ Nhi vẫn đi theo phía xa, nàng đứng lại, họ cũng đứng lại, nàng nhìn phía xa còn họ ngắm nhìn nàng.
Trời rất xanh, mây rất trắng, nước rất trong, cây xanh biếc, cỏ thật