"Cô, chuyện gì xảy
ra? Sao cả cô cũng trúng độc? Biểu ca cũng thế." Tô Uyển Ngữ nghẹn ngào
nói với Thái hậu đang nằm trên giường, nét mặt bi thương.
Khí sắc Thái hậu cũng không kém lắm, bởi vì trúng độc không nặng, giải độc rồi chỉ cần điều dưỡng một chút liền khôi phục.
"Uyển Ngữ, đừng khóc, cô làm mọi chuyện đều vì ngươi." Thái hậu một câu hai nghĩa nói, thân thiết kéo tay nàng, nhẹ nhàng rung.
Tô Uyển Ngữ kinh ngạc, tại sao Thái hậu nói tất cả là vì nàng như vậy? Nàng không hiểu, chỉ là thông minh không hỏi tiếp.
"Cô, Uyển Ngữ thật lo lắng cho ngài, nếu không có ngài, Uyển Ngữ làm sao mà tốt được, ngay cả một người thân cũng không có." Nàng lo lắng nhất
là cái này, nàng còn chưa được làm hoàng hậu, Thái hậu mà về trầu trời
thì không phải mọi việc nàng ta làm đều là công dã tràng sao?
Thái hậu đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì, vội vàng vỗ vỗ tay an ủi
nàng: "Uyển Nhi đừng lo lắng, cô đã sớm chuẩn bị đường lui cho ngươi,