Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 75: Xuất cung

Thái hậu quả nhiên giúp nàng có được lệnh bài để xuất cung, từ đó có thể tự do ra vào hoàng cung, hơn nữa còn nói cho nàng biết, nàng có thể tìm người nào để được giúp đỡ.

"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải xuất cung sao?" Hỉ Nhi tâm thần bất an nói, nhìn cửa cung to lớn như vậy, không khỏi có chút khiếp đảm, Hoàng thượng cũng không biết họ xuất cung.

Tiêu Tương Phi lần đầu tiên thấy hưng phấn như vậy, bởi vì rút cuộc nàng cũng có thể đi ra khỏi cung, đi ra bên ngoài nhìn một chút, tới cổ đại lâu như vậy, còn chưa từng đi xem xét bao giờ.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, chúng ta nhanh đi ra ngoài, trở về muộn thì không hay đâu." Nàng đe dọa, không muốn thấy họ lề mề mãi, khéo đến nửa ngày cũng chưa ra được khỏi hoàng cung này.

Hỉ Nhi và Thảo Nhi không biết làm sao, mặc dù sợ, nhưng là khát vọng xuất cung ở trong lòng cũng được nâng cao lên, họ thật sự rất lâu rất lâu không được ra khỏi cung rồi, bởi vì không phải ai cũng có cơ hội để xuất cung, nên căn bản cũng không thể nào có thời gian đi thể nghiệm cuộc sống ở bên ngoài cung.

Tiêu Tương Phi lôi kéo hai người bọn họ, hào hứng vọt ra cửa cung, một đường chạy như điên thẳng ra đến đường cái người ngựa ồn ào mới dừng lại.

Trời ạ. Trong lòng của nàng chỉ có thể hô lên như vậy, nơi này là cố đại, mang một hương sắc cổ xưa, mỗi người đều mặc cổ trang, hơn nữa còn là áo gai vải thô, bày bán đồ, mua đồ, các loại hình, đủ màu sắc, giống như người hiện đại đi dạo phố.

"Thật náo nhiệt, thật rộng lớn." Nàng cũng không dễ gì để lộ ra bản tính, hít một hơi rồi hưng phần chen vào dòng người đông đúc.

Hỉ Nhi và Thảo Nhi cũng rất hưng phấn, thấy nàng chạy cuống quít đuổi theo sát, không dám rời đi nàng quá xa, nếu làm lạc mất nàng, cái mạng nhỏ của các họ cũng khó bảo toàn được.

"Hỉ Nhi, cái này không tệ, cái kia cũng không tệ." Đi dạo phố là bản tính của phụ nữ, giờ phút này thiên tính của nàng lộ hết ra ngoài, hướng về hai bên đường đang bày bán các loại tạp phẩm xinh đẹp, trong mắt yêu thích không buông, sờ tới sờ lui.

"Tiểu thư, có muốn mua hay không?" Hỉ Nhi thấy nàng hai mắt tỏa ánh sáng bộ dạng giống như nhìn thấy châu báu, không khỏi cười hì hì hỏi.

Này vừa hỏi làm hù ngã nàng, mua về? Để chỗ nào? Đoán chừng đa số là không có ích lợi gì. Vì vậy nàng lắc đầu một cái: "Không cần, ta xem một chút là được." Nói xong, thả trở về, lần này cũng không mới có hăng hái nhìn thứ khác, cất bước đi về phía trước.

"Tiểu thư, chúng ta đi đâu giờ? Đi gặp Vương đại nhân sao?" Hỉ Nhi lôi kéo Thảo Nhi, nhìn nàng đi về phía trước, vội vàng hỏi. Vương đại nhân chính là một trong số những người mà Thái hậu làm cho các nàng đến gặp.

Tiêu Tương Phi nghiêng đầu nghĩ, quay đầu lại hướng hai người bọn họ cười một tiếng: “Đến tối rồi đi, ta hiện tại đói bụng rồi, ta muốn đi ăn gì đó trước." Vương đại nhân nhất định phải gặp, nhưng nàng cho rằng nguồn tình báo tốt nhất, phổ biến nhất là ở những nơi đông người, nghe từ một người chi bằng nghe từ nhiều người, hơn nữa nàng có thể tìn một vài tổ chức tình báo đến trợ giúp, nếu chỉ dựa vào lời nói của Thái hậu, nàng thấy là không thể tin.

Hỉ Nhi nghe nàng nói đói bụng rồi, vội nói: "Tiểu thư, vậy chúng ta tìm một cửa tiệm để ăn cơm." Nói xong vội vàng kéo một người đi đường lại để hỏi đường.

Chỉ chốc lát sau, ba người liền ngồi ở bên trong Vân Lai quán trọ, Tiêu Tương Phi không muốn ngồi trong gian phòng riêng, mà là ngồi ở trong sảnh chính, nghiêng tai lắng nghe những khách nhân nói chuyện.

"Tiểu thư, thế này không tốt lắm đâu." Hỉ Nhi đối với hoàn cảnh trước mắt thấy bất an, vội vàng lôi kéo ống tay áo của Tiêu Tương Phi nhỏ giọng mà nói.

"Đúng vậy, tiểu thư, nơi này thật là loạn." Thảo Nhi có thể cũng chưa bao giờ thấy qua hoàn cảnh như vậy, có chút không biết làm sao, đứng ngồi không yên, cuống quít nói.

Tiêu Tương Phi nhìn hai người một cái, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, nhiều người chứng tỏ những thứ kia ăn ngon, tuyệt đối đồ ngon giá rẻ." Đây là đạo lý mà người hiện đại khám phá ra.

Hỉ Nhi và Thảo Nhi thấy nàng bình tĩnh tự nhiên, bình chân như vại, cũng không thể làm gì khác là ngoan ngoãn nghe lời, đi theo nàng ngồi vây quanh cái bàn ngồi cùng chờ những món điểm tâm được đưa lên.

Lúc này, tiếng nghị luận ở bốn phương tám hướng truyền vào trong lỗ tai của các nàng .

"Các ngươi có nghe hay không nói, Tiêu gia trong một đêm liền bị diệt môn." Tại một bàn cách đó không xa có một nam nhân hạ thấp giọng, thần thần bí bí hường người cùng bàn nói chuyện.

"Ta cũng nghe nói đến, hơn trăm mạng người cơ đấy." Một người đàn ông khác cũng nhỏ giọng phụ họa nói, nói xong còn nhìn quanh bốn phía .

Những người khác cũng nhao nhao mà gật đầu, có người nói: "Thụ đại chiêu phong (Tử Vũ: Cây to đón gió), Tiêu gia giàu có như thế có thực lực như thế, không chết cũng không được a." Một người đàn ông khác tựa hồ cũng biết trong đó nội tình, vội nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất