Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 11: Tên hái hoa tặc tội nghiệp

Có một thứ cảm giác gọi là hoang đường, có một thứ tâm trạng
gọi là uất ức. Hai thứ tâm tình này cùng đồng thời xuất hiện trong chớp mắt khiến
mạch suy tư của tôi cứ giật đùng đùng, nhảy tung tăng.

Thượng đế ơi, hãy ban cho con một con dao thái rau, để con kết
thúc cái đêm đen đủi này đi.

Nhìn người bịt mặt đối diện đang cầm dao, tôi chỉ muốn tự
sát ngay lập tức.

Tại sao không có ai nói với tôi… ở đây có đạo tặc hái hoa!

Bắt đầu kể lại câu chuyện:

Vốn cả ngày mệt mỏi rã rời nên vừa đặt lưng xuống giường,
tôi liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đúng lúc đang mê mẩn được hẹn hò cùng
anh chàng đẹp trai trong mộng, đột nhiên cảm thấy có luồng gió lạnh thổi vào,
tôi chợt tỉnh giấc thì liền phát hiện một người bịt mặt đang chăm chú nhìn
mình.

Người bịt mặt kia thấy tôi đột nhiên mở mắt trừng trừng thì
vô cùng hoảng hốt vội né sang một bên.

Hắn nói một câu khiến người ta phải cười nghiêng ngả.

“Nằm mơ xong chưa?”

Nói xong câu đó, tên hái hoa tặc như đã thoát khỏi cơn đả
kích và định thần trở lại. Hắn cố gằn giọng uy hiếp: “Không được mở miệng! Nếu
không ta giết!”.

… Mấy câu này đúng là quen quá, trên ti vi đều diễn như thế
mà.

Trước mắt tôi chợt lóe lên một vệt sáng, khi lưỡi dao sắc lẹm
quét qua và ghè lên cổ, tôi mới nhận ra, mình … gặp vận đen rồi.

Đó là dao thật, xoẹt một nhát là tôi sẽ lên chầu Thượng đế.

Tục ngữ có câu: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Tôi run lẩy
bẩy khẩn cầu: “Đại … đại ca! Có chuyện gì, chúng ta cũng nên cùng thương lượng”.

Chẳng có gì lạ nếu khi đó tôi bị nói lắp. Mặc dù tôi biết có
thể cầu xin cũng không hy vọng, nhưng, hu hu, tôi sợ chết lắm.

Tên hái hoa tặc kia liếc một cái khiến tôi sợ rúm cả người,
hắn tóm lấy tôi, khẽ giọng nói: “Chỉ cần nàng nghe lời, ta sẽ không giết nàng.
Nhưng nếu nàng dám hét lên, ta lập tắc tiễn nàng lên Tây Thiên đấy”.

Cầu nguyện, lúc này tôi chỉ có thể cầu nguyện bốn huynh đệ
Âu Dương đột nhiên buồn đi tiểu hoặc bị tào tháo đuổi, sau đó đi qua phòng tôi,
lòng hiếu sắc nổi lên liền đạp cửa xông vào.

Hu hu, Âu Dương Thiếu Nhân! Làm ơn tới đây đi mà, lần này
tôi sẽ không trách huynh nữa đâu.

Mắt tôi dán vào cửa sổ, càng lúc càng thấy nó gần hơn, mồ
hôi túa ra đầy người. Tôi tưởng tượng đến cảnh mình bị cưỡng trước giết sau,
sau đó thể xác bị ném ra chỗ đồng không mông quạnh, tiếp đó chó hoang sẽ chén sạch
thi thể. Thế là hậu nhân mấy trăm năm sau sẽ phát hiện ra hài cốt của Thượng
Quan nữ hiệp tôi, cái chết bí ẩn của nàng không người nào có thể giải đáp được.

Mồ hôi vẫn túa ra… tại sao tôi có thể tưởng tượng ra những
chuyện đáng sợ như thế chứ.

Đúng lúc đang suy nghĩ lung tung, chuyện càng khiến tôi buồn
hơn lại xảy ra.

Chuyện này, tôi vẫn hay gặp phải khi còn ở Âu Dương gia.

Nhưng tại sao? Tại sao vào lúc quan trọng thế này, cơ thể
tôi vẫn có thể hài hước như thế, không thể để tôi được chết anh dũng hơn một
chút sao?

Đó là chuyện gì?

Chuyện đó rất đơn giản, là thế này, lúc đó tôi lại bị vấp
vào chân bàn, hiên ngang bổ nhào xuống đất. Cho nên toàn bộ sức mạnh mà cơn tức
giận tích tụ đều được dồn đến hai tay. Thế là một chuỗi những bi kịch bắt đầu xảy
ra, đầu tiên là tôi ngã xuống gần chiếc ghế bên cạnh bàn, mà chiếc ghế đó lại ở
ngay phía trước tên hái hoa tặc. Thấy thế hắn vội lùi lại, trong khoảnh khắc
đang ngã xuống đó tôi dùng cả hai tay vớ lấy chiếc ghế rồi xoay người ném thẳng
về phía hắn, tên đạo tặc đó bị bất ngờ không kịp phản ứng lại tiếp tục lùi lại.

Sau đó…

Hắn vọt theo lối cửa sổ mà lao ra ngoài.

“Bịch!”

“Bịch!”

Tiếng “bịch” đầu tiên là âm thanh tên hái hoa tặc đạp tường
nhảy ra ngoài.

Tiếng “bịch” thứ hai là âm thanh phát ra khi hắn ta tiếp đất.

Tiếng động đó đã đánh động bốn huynh đệ Âu Dương. Lúc họ chạy
tới, chỉ thấy tôi đang trong tư thế mặt tiếp đất, mà không hề biết đã xảy ra
chuyện gì.

Sau khi hôn đất xong, tôi bò dậy, ngó quanh tìm tên hái hoa
tặc vừa rồi. Chỉ thấy ánh mắt hiếu kỳ của bốn huynh đệ Âu Dương đang chăm chú
nhìn mình.

Chúa ơi, xảy ra chuyện gì thế này?

Nhớ lại…, cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì?

Lúc đó, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có người hét lớn: “Có người
chết! Có người chết!”.

Đêm khuya thoáng chốc trở nên sáng như ban ngày, con người
đúng là loài động vật thích sự náo nhiệt mà.

Tôi và bốn huynh đệ Âu Dương ngóng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn
xuống, chỉ thấy bộ dạng tên hái hoa tặc đang nằm trên đất.

Tôi yếu ớt, lúng túng và bất lực nói: “Chuyện đó, chuyện đó…
hình như tôi không cẩn thận nên đã đẩy hắn ta xuống dưới”.

Xin lỗi! Thật sự tôi không cố ý mà.

“Ha ha! Buồn cười chết mất! Đúng là làm ta cười chết mất! Thật
không hổ danh là Thượng Quan nữ hiệp, nàng thật vô cùng lợi hại!”, lúc đó, tiếng
cười chế giễu đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, một nam nhân đang ôm bụng cười
lăn cười lộn.

Năm người bọn tôi quay lại nhìn, chỉ thấy hắn ta tay cầm quạt
phe phẩy, tạo dáng như một công tử. Hắn ôm bụng cười, đầu cúi xuống nên tôi
không nhìn rõ mặt. Đến khi phát hiện mình đang bị để ý, nam nhân mới cố nhịn cười,
ngẩng đầu lên một cách cao quý.

Bốn huynh đệ Âu Dương nhìn thấy khuôn mặt đó, tất cả đều độc
miệng hét lên một cái tên.

“Mộ Dung Tuyết!”

Tôi có thể cảm thấy nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của họ.

Chuyện gì thế này?

Sự xuất hiện của hắn, khiến bọn tôi hoàn toàn không để ý gì
đến tên hái hoa tặc kia nữa.

Tiểu tặc đáng thương, trên đường xuống hoàng tuyền thuận buồm
xuôi gió nhé.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất