Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 104: Táng Ca Vì Ai Mà Tấu?

Chương 104: Táng Ca Vì Ai Mà Tấu?

- Các bằng hữu, cháy lên!
- Co quà thì đưa quà!
- Có tiền thì cho tiền.
- Quơ que huỳnh quang miễn phí lên nào!
- Cuối cùng…
- Chúng ta cùng bắt sóng 66666666!
Lão đạo khàn giọng gào thét, cuống họng gần như sắp rách ra, cánh tay như cũ không ngừng vung vẩy, dùng hết sức mà vung vẩy, mồ hôi rịn ra trên thái dương, tí tách chảy xuống, gần như nửa người lão đều ướt đẫm.
Lúc vừa xuất hiện, lão còn rất tiên phong đạo cốt, mỗi cái giơ tay nhất chân đều mang theo tiên khí.
Mà hiện tại, lão chẳng khác nào mấy gã trung niên say mê Rock n’ Roll, vừa rồi, lão đã liên tục hát hơn mười bài, đều là cái dạng dùng hết hơi hết sức rống lên, rống khàn cả giọng, rống đến mức tưởng như bất kỳ lúc nào cũng có thể ho ra máu.
- Đạo trưởng, người một nhà, đều là người một nhà, chớ hát nữa!
- Đạo trưởng, mẹ ta hỏi ta vì sao lại quỳ xem trực tiếp. Ta lạy ông, đừng có hát nữa.
- Kỳ thật, cảm thấy cũng dễ nghe lắm chứ.
- Lầu trên + 1!
- Không hiểu thưởng thức âm nhạc thì lăn đi, đạo trưởng đang dùng kiểu hát Bel Canto (1) đấy, kết hợp nhịp điệu của âm nhạc cổ điễn, đồng thời dung nhập một chút phong cách dân tộc… Thực xin lỗi, ta biên hết nổi.
(1) Bel Canto có nghĩa là Giọng hát đẹp, bài hát đẹp. Đây là một thuật ngữ chỉ phong cách hát ở Y, bắt đầu xuất hiện từ thế kỷ 17, và phát triển mạnh mẽ nhất vào thế kỷ 19.
- Đạo trưởng non nửa năm không mở trực tiếp rồi, đoán chừng cũng là được dịp, nên muốn phát tiết một chút.
Thắng Lợi Thự Quang gửi một chiếc máy bay:
- Đạo trưởng, cố lên, tiếp tục hát, ông hát tôi nghe hết.
Chính Thái Tà Ác gửi một chiếc máy bay:
- Đạo trưởng, cố gắng lên, tuốt tiểu JJ ông, anh anh anh!
- Ặc, con hàng kia lại xuất hiện, đánh chết hắn!
- Bắt lấy, đánh!
Lão đạo nặng nề thở phì phò, sau đó liếc nhìn bình luận, cười nói:
- Kế tiếp, mọi người muốn xem tiếc mục gì?
- Minh tệ bay múa, diễn màn ảo thuật kia lần nữa đeee!
- Lầu trên +1!
- Múa kiếm.
- Đánh quyền!
- Đọc Rap!
- Chỉ cần đừng hát thì cái gì cũng được….
"Chỉ cần đừng ca hát cái gì đều được...
- …
- Được, ta sẽ hát cho mọi người một bài!
Lão đạo hắng giọng, xem ra là chuẩn bị rống tiếp.
- … - Thủy hữu (2) số 1.
- … - Thủy hữu số 2.
- … - Thủy hữu số 3.
(2) Thủy hữu là cụm từ phổ biến ở Trung Quốc, dùng để chỉ những người xem, fans hâm mộ của phòng livestream.
Lão đạo trực tiếp điều chỉnh nhạc.
Đây là khúc tưởng niệm: Táng Ca.
“Ngủ đi, ngủ đi.
Xin đừng bàng hoàng!
Ngủ đi, ngủ đi.
Quên hết tất cả bi thương…”
- Có phải cảm thấy ông ấy điên rồi không?
Đường Thi đứng bên cạnh Châu Trạch đột nhiên mở miệng.
Châu Trạch lắc đầu, rất bình tĩnh nói:
- Các người đang đợi người kia, hôm nay hắn trở về, cho nên các người cao hứng.
- Thật ra, chỉ là vì trong lòng không thoải mái thôi. - Nói xong, thái độ của Đường Thi dần dần lạnh xuống. - Anh biết không, lão đạo còn đặt tên cho con khỉ kia đấy.
- A? Tên gì?
- Tiểu Cường.
Châu Trạch sẽ không sát phong cảnh mà đi nói: Nghe giống tên loài tiểu bò sát nào đó.
- Hiểu Cường là bạn cùng phòng lúc trước của lão đạo, bọn họ quen biết nhau ở Dung thành.
- Hắn đâu rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Chết rồi!
Châu Trạch mím môi.
- Vì giúp chúng tôi trốn, hắn đã chết.
Nói đến đây, Đường Thi dừng một chút, sau đó tiếp tục:
- Cho nên, đây không chỉ là hoan nghênh anh ấy trở về.
- Thật ra.
- Đây là một hồi báo thù.
- Hôm nay.
- Không phải thời gian chúc mừng cố nhân trở về.
- Mà là thời gian báo thù.
- Nợ máu.
- Trả bằng máu.
Đường Thi vung ngón tay lên, mực đỏ trong lọ mực trên quầy bar bắt đầu bắn tung tóe, vờn quanh tay cô, tựa như một chiếc vòng đỏ, yêu dị chói mắt.
- Tôi không hiểu nổi. - Châu Trạch nhún vai. - Các người đã trốn đi rồi, còn có người vì chuyện này hi sinh, vậy thì hắn chủ động trở về làm gì?
- Trước khi trả lời vấn đề này, tôi có thể hỏi anh một câu được không?
- Hỏi đi.
- Miếu thần trước kia, cùng với cựu quỷ sai của Thông thành vừa rồi, vì sao bọn họ đều không thể giết anh?
Châu Trạch không biết nên đáp lại như thế nào.
Hắn không thể nói, kỳ thật chính hắn cũng không rõ ràng cho lắm, cứ như là uống say, ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, mọi chuyện đã như vậy.
A…
Người muốn giết ta.
Chết rồi.
Ha ha ha ha.
Bọn họ thật sự cứ như vậy chết.
Mà ta cái gì cũng không nhớ rõ.
Ha ha ha ha!
Đường Thi giúp hắn trả lời:
- Bởi vì không chỉ có một mình anh…
- Tiến bộ.
- Có lòng tin vậy sao, thế thì tôi mỏi mắt mong chờ.
Châu Trạch không hi vọng tiểu loli có thể bình yên vô sự trở về.
Hắn sẽ không bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt, thật ra, bản thân hắn rất rõ, nếu như tiểu loli có thể bình yên vô sự trở về, thậm chí hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó, trận chiến giữa hắn và cô ta cũng chính thức bắt đầu.
Giấy chứng nhận trong tay hắn, chìa khóa chưởng quản cánh cửa Địa Ngục vốn thuộc về tiểu loli… Rất có thể bị ép phải giao ra.
Chuyện người tài xế kia tử vong còn chưa tra ra manh mối, nhưng ít ra có thể nói rõ, tiểu loli không phải kẻ ăn chay.
Mọi người muốn đơn giản chỉ là lợi ích, người sống vì lợi ích mà bận rộn cả ngày, kỳ thật, chết rồi cũng vẫn như thế.
Bạch phu nhân công đức viên mãn, trước khi xuống Địa Ngục còn cố ý dặn dò hắn xử lý sạch sẽ thi thể của mình. Bởi vì cô ta lo lắng Bạch Oanh Oanh ở Dương Gian sẽ làm ra chuyện gì đó không thể khống chế được, gây ảnh hưởng đến cô ta, cho nên mới dặn dò Châu Trạch đợi đến tiết hàn y kế tiếp, dùng cây trúc thiêu hủy Bạch Oanh Oanh.
Trong rất nhiều thần thoại, chuyện xưa, thần tiên trên trời cũng có tính toán cùng tư tâm, vậy thì đừng hi vọng xa vời đám quỷ sai sẽ một lòng vì nước vì dân.
Cổ tay Đường Thi khẽ đảo, mực đỏ rơi trên mặt đất, tạo thành hình ảnh đổ máu khủng bố, dưới sự khống chế của Đường Thi, cảnh tượng còn âm trầm đáng sợ hơn, thậm chí có thêm hiệu quả nhỏ máu.
- Còn có một việc, vì sao cô không trở về? - Châu Trạch hỏi.
Báo thù nha… Kỳ thực cũng là đánh hội đồng.
Người gọi người, ta gọi người, hẹn một chỗ nào đó, làm một trận.
Phía tiểu loli gọi không ít quỷ sai, đồng thời còn mang theo Vô Diện Nữ, nhưng bên này, dường như chỉ có một người.
- Tôi từng hỏi anh ấy có cần tôi trở về hay không, thương thế của tôi đã tốt rồi, không còn gì trở ngại, nhưng… Anh ấy nói không cân.
- Là vì lo lắng cho an nguy của cô, hay là… Hắn có đủ tự tin?
Đường Thi nở nụ cười.
Cười tươi như hoa.
Châu Trạch chưa từng thấy cô như vậy lần nào.
Cô cúi người.
Ôm lấy bụng mình.
Dường như cười đến đau bụng, khóe mắt có thứ gì đó sáng lóng lánh từ từ tràn ra.
Nức nở nói:
- Anh ấy nói tiền vé máy bay không phải tiền à?

Trong Minh điếm.
Hai hàng quỷ sai đứng dậy, lúc bọn họ hoàn toàn thức tỉnh, bốn phía Minh điếm vô cùng lạnh lẽo, thậm chí còn xuất hiện bông tuyết.
Dường như nơi này là một cái phòng băng.
Âm khí bàng bạc, nồng đậm đến độ sắp hóa thành nước chảy tràn ra, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Người sống nếu như ngộ nhập nơi này, đoán chừng sau khi trở về sẽ trực tiếp ngã bệnh một trận.
Quỷ sai.
Dù sao cũng là quỷ.
Lương Xuyên nhíu nhíu mày.
Hắn có chút không vui.
Bởi vì nhà hắn bị làm bẩn, đến khi băng sương hòa tan thành nước, thật sự… đáng thương cho mấy thứ đồ dùng gỗ lim trong nhà.
Khiến người cảm thấy không thoải mái nhất chính là…
Kẻ làm bẩn nhà mình…
Tất cả đều không mời mà tới. Thật sự không phải khách do hắn chủ động mời tới.
- Chúng ta tìm mi đã lâu.
Người đàn ông râu dài ngồi song song với tiểu loli lúc trước đứng dậy, bước tới phía trước.
Cục diện đã định.
Trận vây bắt hao tốn rất nhiều thời gian, điều động quỷ sai từ các nơi tụ về cuối cũng đến hồi kết thúc.
Khách nhập cư trái phép, không có thân phận lại chạy trốn khỏi Địa Ngục, trở về nhân gian, vốn là dị loại cần phải bị tiêu diệt. Huống chi tên này lại dám giết người ở Dương Gian, không có thân phận phán quan lại muốn nhận trọng trách của phán quan.
Cuồng vọng đến cực điểm.
Tự tìm đường chết!
Vô Diện Nữ đứng bên cạnh Lương Xuyên, quan sát hắn, nhớ lại bản thân đã rất nhiều lần thiếu chút bắt được hắn, khiến hắn không cách nào rời khỏi Địa Ngục, thế nhưng lần nào hắn cũng đào thoát được.
Lúc này đây.
Bản thân sẽ không còn cam lòng cùng phẫn nộ trong vô vọng nữa.
Lương Xuyên quét mắt nhìn đám người, mặt không biểu tình. Phía sau hắn, mèo trắng nhàm chán vung vẩy cái đuôi, thậm chỉ, thỉnh thoảng còn liếm liếm móng vuốt, cào cào bộ lông của mình.
- Ta có thể cho mi một lựa chọn.
Tiểu loli bước lên phía trước một bước, đứng trước mặt Lương Xuyên.
- Ngoan ngoãn nghe lời, để linh hồn của minh thoát ly khỏi thân thể, bọn ta sẽ trực tiếp mang mi xuống Địa Ngục. Mi vốn lẻn ra từ nơi đó, hiện tại, trở về mới là con đường đúng đắn.
Người đàn ông râu dài trầm ngâm nói:
- Nếu bức bách bọn ta động thủ, mi nên hiểu rõ, lần này mi tuyệt đối trốn không thoát. Quay về Địa Ngục, nhiều nhất chỉ phải chịu chút hình phạt, tái nhập súc sinh đạo, vẫn còn hơn hoàn toàn tan thành mây khói.
- À…
Lương Xuyên lên tiếng.
Hắn hiểu rõ.
Đám quỷ sai này muốn tiết kiệm sức lực, có thể không chiến mà thắng. Bọn họ hoạt động ở Dương Gian vốn rất gian nan, trừ phi nguyện ý lựa chọn một cỗ thân thể để ký thác, nhưng đồng nghĩa với đó cũng tồn tại nguy hiểm cùng tính không xác định rất lớn, cho nên tại Dương Gian, đám quỷ sai luôn yên lặng mà sống, không dám làm ra động tĩnh quá lớn.
Ngay sau đó, Lương Xuyên quay sang nhìn Vô Diện Nữ bên cạnh, nói:
- Mi bắt cô ấy?
Vô Diện Nữ ngẩng đầu, tóc đen tản ra, trên khuôn mặt bằng phẳng bắt đầu xuất hiện ngũ quan của một cô gái. Cô rất thống khổ, cô đang giãy dụa,
Cô ấy chết rồi.
Linh hồn bị Vô Diện Nữ lấy đi.
Lương Xuyên liếm liếm môi.
Từ từ cúi đầu xuống.
- Thứ hai!
Bọn họ lấy mạng của bạn bè hắn để bức bách hắn hiện thân.
Bọn họ.
Thành công rồi.
- Giết người sống vốn sẽ tổn hại âm đức, bọn ta cũng không muốn, tất cả đều do chính mi không thức thời.
Tiểu loli tiếp tục nói:
- Nếu như lúc trước mi ngoan ngoãn không phản kháng, hai người họ sẽ không chết, còn có… Bọn ta còn biết mi có vài người bạn quan hệ không tệ.
- Đây cũng là… Uy hiếp? - Lương Xuyên cúi thấp đầu hỏi.
- Ta chỉ đang trần thuật sự thật, bọn ta là quỷ sai, là người bảo vệ trật tự hai giới Âm Dương, ngươi chống không lại bọn ta.
- Ha ha... - Lương Xuyên chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt của hắn.
Một màu đỏ thẫm!
Tiểu loli đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, tim run lên, cả người tiến vào trạng thái phòng bị. Đề phòng người thanh niên trước mặt có khả năng… Bạo phát.
Nhưng mà.
Cơ thể cô bỗng run lên.
Một cái tay xương trắng xuyên thủng hồn thể cô, cả người cô cứng lại tại chỗ, kế đó, cô không dám tin nghiêng đầu nhìn phía sau mình.
Người đàn ông râu dài.
Đôi mắt đỏ thẫm.
Mặt lộ vẻ giãy dụa.
Hiển nhiên là hắn đã bị khống chế.
Nhưng…
Làm sao có thể!
Mặt đối mặt.
Có thể trực tiếp khống chế một quỷ sai lâu năm.
Sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Lương Xuyên ngẩng đầu.
Hé miệng.
Có hơi nghiêng đầu.
Mười ngón tay bắt đầu nhảy múa trong hư không, tựa như đang chơi dương cầm:
- Xuỵt!
- Thủ khúc này.
- Các người đã từng nghe chưa?
- Đây là…
- Ta đàn cho các người: Táng Ca.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất