Chương 105: Phổ Nhị!
Không có dạo đầu.
Cũng không có giới thiệu rườm rà.
Càng không não tàn có báo trước chiêu thức.
Trận giết chóc không thuộc về người sống này…
Dùng một loại phương thức đột ngột trực tiếp mở màn.
Táng Ca.
Vì ai vang lên?
Con mồi cùng thợ săn lắc lư bất định, vốn dĩ kế hoạch đã tính toán từ trước bất chợt sinh ra một loại ảo giác: Phía bên mình, dường như không nhất định là người cười đến cuối cùng.
Cánh tay xương trắng mang theo ngọn lửa lạnh lẽo, xuyên thủng linh hồn tiểu loli, để lại một cái động lớn hừng hực cháy. Cô chỉ có thể lui về sau, nhìn vết thương trên linh hồn mình, vẻ mặt âm trầm.
Bọn họ muốn tiết kiệm một chút sức lực, bởi vì họ hiểu rất rõ tên gia hỏa có thể đào thoát khỏi trận vây giết kia cũng không phải là một nhân vật dễ đối phó.
Nhưng bọn họ vẫn luôn tin rằng, lần thứ hai vây giết, hội tụ nhiều quỷ sai như vậy, dưới tiền đề đối phương không thể không chui đầu vào lưới, bọn họ hiển nhiên hoàn toàn nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chỉ là…
Tình huống hiện tại…
Là nắm chắt thắng lợi ư?
Sâu trong linh hồn, cảm giác vặn vẹo cùng đau đớn không ngừng đánh úp đến.
Tiểu loli không dám lộn xộn, ngọn lửa đến từ người đàn ông râu dài chính là thứ hắn dùng để thủ hộ cánh cổng, mà cô, dưới tình huống bất ngờ, không chút phòng bị bị tập kích.
Đúng, không chút phòng bị.
Thậm chí, cô lo rằng bản thân nếu không sớm áp chết vết thương này, rất có thể sẽ phải tan thành mấy khói.
Linh hồn nhìn có vẻ hư vô mờ mịt hơn so với thân thể, không để lại dấu vết, không thể nào tìm ra, cũng không phải chịu đựng nỗi khổ sinh lão bệnh tử, nhưng trên thực tế, ít nhất là ở đây, tại Dương Gian, linh hồn quả thật rất yếu ớt.
Mà cô lại không mang theo nhục thể. Hiện tại, cô đã có hơi hối hận.
Nếu như cỗ thân thể kia có ở đây ngay lúc này, cô đã không đến mức rơi vào thế bị động như thế.
- Xì…
Miệng há ra.
Đầu lưỡi tiểu loli bắt đầu vươn ra, kéo thật dài, bắt đầu liếm láp ngọn lửa vẫn đang từng chút ăn mòn cái lỗ thủng trên bụng mình.
Đầu lưỡi không ngừng bị tiêu biến.
Nhưng nó cũng không ngừng dài ra.
Đây là cái gọi dùng nguyên khí của bản thân để chưa thương. Nếu là lúc khác, cô nhất định sẽ không làm vậy, nhưng ở thời điểm này, cô không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì…
Rung động từ sâu trong nội tâm.
Càng ngày càng rõ rệ!
Lần đầu tiên, cô có loại suy nghĩ…
Đêm nay, đến cuối cùng, bản thân có thể sống sót rời khỏi đây hay không?
Mà hiện tại, có thể thấy được người đàn ông râu dài đang kịch liệt phản kháng. Tại đây, hắn, với tư cách là lão quỷ sai, cũng là người có hi vọng thăng tiến lên Đầu mục nhất.
Phải biết, tại Dương Gian, Phán Quan không thể xuất thế, Đầu mục phần lớn hành tẩu tại Âm Ty. Có thể tự do qua lại giữa Dương Gian và Địa Ngục cũng chỉ có quỷ sai.
Thế nhưng một vị quỷ sai có thâm niên như vậy lại trong thời gian rất ngắn:
Bị khống chế.
Trở thành con rối!
Quay lại nửa giờ trước.
Một màn này.
Có ai ngờ tới?
Phản kháng, giãy dụa là vì tôn nghiêm, cũng là vì sự hiện hữu của bản thân.
Nhưng ngay một khắc sau đó, Lương Xuyên mở miệng, hắn cũng đồng thời phát ra âm thanh:
Đều nhịp.
Đồng bộ.
- Khúc Táng Ca này.
- Khúc Táng Ca này.
- Là vì các ngươi vang lên.
- Là vì các ngươi vang lên.
- Nghe xong thì lên đường thật tốt.
- Nghe xong thì lên đường thật tốt.
Người đàn ông râu dài giơ đôi bàn tay khô quắt ra, cả hai gần như chỉ còn một lớp da bọc xương, thậm chí, vị trí lòng bàn tay đã lộ ra xương trắng, ngay cả một lớp da trang trí cũng không có.
Qua nhiều năm như vậy.
Không biết có bao nhiêu vong hồn đã bị đôi tay này bắt lấy, đưa đến Địa Ngục, đưa vào Luân Hồi, hóa thành công đức của hắn, mà bây giờ, hắn chỉ có thể làm một con rối, mặc người giựt dây.
Bị chính con mồi của mình điều khiển.
Mi xem ta là con mồi?
Được.
Ta làm chủ nhân của mi.
Vô Diện Nữ phát ra một tiếng hét to, tóc dài tung bay, đáp úp về phía Lương Xuyên. Cô ta rất rõ, đêm nay, một khi sự bất thành, cô ta sẽ chẳng còn gì cả.
Rời khỏi Địa Ngục, rời khỏi hồ nước, dù cho bên người có quỷ sai chống đỡ, nhưng với cô ta cũng đã là tiêu hao cực hạn, Nếu không đoạt được thứ gì, sợ rằng tương lai cô ta không thể nào rời khỏi Địa Ngục được nữa.
Hồ nước sắp thành trói buộc vĩnh viễn, thậm chí, cô ta còn phải lo lắng bản thân suy yếu có hay không bị đám người vãng sinh trên đường Hoàng Tuyền ảnh hưởng, cuối cùng hoàn toàn sa đọa, dung nhập vào cơ thể bọn họ, từ kết cục này đi đến những kết cục khác.
Cô không muốn thua.
Cũng không thể thua.
Cô không muốn như trước kia, đứng trong đầm nước, nhìn những người này lần lượt rời khỏi, trong khi bản thân chỉ có thể phẫn nộ gào thét.
Lương Xuyên nghiêng đầu, nhìn Vô Diện Nữ. Trong đôi mắt màu đỏ thẫm dường như ẩn chứa hai vòng trăng máu. Cùng lúc đó, máu từ trong hốc mắt hắn chảy ra, có thể thấy được, hắn cũng không thoải mái như biểu hiện bên ngoài.
Bất quá, mười ngón tay đang đánh đàn của Lương Xuyên có vẻ yếu hơn một chút.
Trước mặt hắn không có dương cầm, hiển nhiên, không có âm thanh vang lên.
Nhưng tiết tấu gấp gáp này.
Lại như đang gõ vào sâu tận đáy lòng mỗi người.
Lần lượt chạm vào dây cung trong lòng họ.
Bọn họ là quỷ sai, là người bảo vệ trật tự hai giới Âm Dương, từ xưa đến nay, luôn là bọn họ áp giải vong hồn xuống Địa Ngục.
Ngày hôm nay.
Có người vì bọn họ đưa ma!
Mặt Vô Diện Nữ vặn vẹo, vốn dĩ cô ta không có ngũ quan, nhưng ở thời điểm này, khuôn mặt lại bắt đầu nhấp nhô, kể cả mái tóc dài mang theo năng lực đặc thù cũng phút chốc hóa thành một đám độc xà y hệt bộ tóc của Medusha, bọn chúng không công kích kẻ địch, mà đang tự tàn sát lẫn nhau.
Tiếng đàn im ắng, đâu đâu cũng có.
Đây là một cái xoáy nước.
Ai cũng không may mắn thoát khỏi.
Trong thân thể Vô Diện Nữ phát ra âm thanh khác thường, dường như có thứ gì đó đang kêu gào, và… Nó đang cộng hưởng với Lương Xuyên.
- Cô từng nói, cô muốn trở thành sứ giả Địa Ngục.
- Tôi…
- Đáp ứng cô.
Những lời này không phải nói với Vô Diện Nữ, mà là với linh hồn bị cô ta thôn phệ.
Người cô đơn muốn có một người bạn, thật không dễ dàng. Thế mà lần này, hắn mất đi hai người.
Hắn đã tìm được linh hồn của Hiểu Cường, tuy đã rơi vào hôn mê, nhưng sẽ có một ngày tỉnh lại.
Linh hồn của Nguyệt Thành đang ở ngay trước mắt, hắn sẽ đưa cô trở về.
Các người nói ta học đòi làm Phán Quan.
Ta tự xem mình là Phán Quan.
Thì đã sao?
Lương Xuyên giơ tay lên, sau đó ép mạnh xuống.
Vô Diện Nữ ngẩng phắt đầu lên, thân thể bắt đầu vặn vẹo. Linh hồn bị cô ta thôn phệ không cách nào áp chết, giờ khắc này, rõ ràng dưới sự tác động của ngoại lực, đang bắt đầu phản công.
Linh hồn cô gái kia vốn dĩ dùng để uy hiếp hắn, vậy mà giờ đây, lại trở thành một quả bom chôn trong cơ thể cô, hơn thế nữa, dường như nó còn có năng lực tự bạo.
Hai tiếng thét bất đồng vang lên trong thân thể Vô Diện Nữ. Bọn họ đang cắn xe lẫn nhau, đang chém giết, thôn phệ.
Lương Xuyên đưa cho lôi đài.
Bố trí hoàn cảnh.
Phần còn lại.
Các người tự tranh đấu.
Hắn có lòng tin với cô, so với hắn, cô thậm chí còn thích hợp có được thân phận từ Địa Ngục hơn.
Quỷ sai xung quanh hiển nhiên không đứng ngốc đó xem cuộc vui, bọn họ đồng loạt ra tay. Thời khắc này, bọn họ đã không còn cố kỵ hao tổn nguyên khí bản thân, ảnh hưởng đến thời gian tồn tại ở Dương Gian.
Bọn họ rất rõ, cục diện đã bắt đầu không khống chết được.
Hiện tại, phải dùng hết thảy mạnh mẽ ép mọi chuyện quay về đúng tiết tấu đã định sẵn.
Trong phút chốc, Sát uy bổng, Trấn hồn phiên, Nhiếp hồn linh,… đồng loạt gào théo lao về phía Lương Xuyên. Chỉ có điều, người đàn ông râu dài lại xả thân chắn trước người hắn.
Vô lực phản kích, chỉ có thể nhận lấy tất cả công kích, linh hồn trong thời gian ngắn bắt đầu tổn hại.
Rõ ràng là thợ săn.
Vào lúc này lại xả thân bảo hộ phía trước con mồi.
Quả thực so với người hầu trung thành nhất còn tận tụy hơn.
Vô Diện Nữ quỳ sụp xuống đất, không ngừng phát ra tiếng hét, người bình thường không nghe được, hàng xóm cạnh bên vẫn tiếp tục say giấc, nhưng chó mèo trong khu phố cổ lại cảm ứng được hết thảy, không dám xao động, chỉ biết cuộn mình vào ổ run rẩy.
Đây là cuộc đầu mà người sống, vật sống không cách nào tham dự.
Là một đám tử thần liều chết ở Dương Gian.
Kết cục.
Kẻ thất bại.
Muốn làm quỷ cũng không xong!
- Rầm!
Sát uy bổng màu đen đâm vào ngực người đàn ông râu dài. Cùng lúc đó, thân hình Lương Xuyên có hơi lảo đảo, đầu hắn bị choáng, sắc đỏ trong mắt người đàn ông râu dài cũng chậm rãi tiêu tán.
Hắn ta cúi đầu, nhìn linh hồn mình bị xuyên thủng bởi Sát uy bổng, lại nhìn đến hồn phách đã bị tàn phá đến mức một trận gió cũng có thể thổi tan.
Trong mắt…
Tràn đầy không dám tin.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại biến thành như vậy?
- Giết hắn, luyện hồn!
Đằng xa, tiểu loli vẫn đang cố gắng áp chế vết thương của mình, lạnh lùng nói:
- Hắn sắp không xong, dầu hết đèn tắt, ta muốn hắn sống không bằng chết, ta muốn đích thân bào cách (1) vong hồn hắn mười năm.
(1) bào cách: hình thức tra tấn dùng sắt nung đỏ áp vào người.
Thừa dịp hắn bệnh muốn mệnh hắn.
Người đàn ông râu dài suy sụp quỳ trên mặt đất.
Quỷ sai phía trước vụt qua người hắn, tiếp tục xông về phía Lương Xuyên.
Trật tự Âm Ty không cho phép khinh nhờn, chuyện hôm nay một khi truyền ra ngoài, bọn họ sẽ biến thành trò cười. Cho nên, tên thanh niên trước mắt… Phải chết!
Thân hình Lương Xuyên có chút lảo đảo chống lên ván cửa.
Mười ngón tay mệt mỏi rũ xuống, trên người hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt.
Dường như có hơi mơ hồ.
Trong cơn hoảng hốt.
Hắn trông thấy một đám quỷ sai hung thần ác sát đang lao về phía mình. Hắn đang mệt, quá mệt mỏi, chuyện hắn muốn làm lúc này chính là tựa vào ván cửa, cứ như vậy, chờ đợi ngày mai.
Chờ đợi ánh nắng vàng óng ả của vầng thái dương phủ lên người hắn.
Chờ đợi cảm giác ấm áp từ từ bao phủ lấy cơ thể lười biếng của hắn.
Hơn hai ngàn cây số ngoài kia, có một lão đạo đang quay trực tiếp, hò hét trợ uy cho hắn.
Chỉ có điều hắn không dùng điện thoại thông mình, cho nên không xem được.
Có một cô gái lạnh lùng đang vì hắn cười, vì hắn khóc.
Lương Xuyên ngẩng đầu.
Hắn không hồi hận những chuyện mình đã làm, tuyệt đối không hối hận.
Thế nhưng.
Bản thân hắn có những ràng buộc, cũng có những người mình phải xin lỗi.
Chuyện mình làm, mình gánh, đôi khi chỉ là một loại ảo tưởng xinh đẹp.
Ngay khi Sát uy bổng sắp nện vào đầu hắn.
Lương Xuyên giơ tay.
Nhìn xuống mèo trắng vẫn còn đang liếm láp bộ lông của mình.
Kếu một tiếng:
- Phổ Nhị!
Thoáng chốc, đèn đường mờ ảo, bóng mèo trắng bắt đầu dài ra.
Càng lúc càng dài.
Vừa vặn…
Có thể bao trọn khu phố cổ.